Chương 27

Từ nhỏ Lâm Mộng Viện đã được che chở lớn lên, đừng nói là thấy người chết hay thấy màu máu, Tống thị vốn dĩ không nỡ để cho nàng ấy để lại dù là một vết sẹo, cũng chưa hề bị vấp ngã lần nào, nếu giờ phút này là nàng ấy, nhất định phải phản ứng như Lục Phất mới đúng.

Bây giờ giả bộ sợ hãi, có phải chẳng kịp nữa rồi không ?

Đối diện với ánh mắt dò xét của A Tứ, Lâm Mộng Thu sốt ruột muốn chết, hận không thể lập tức khóc lên, tốt xấu gì khóc cũng có thể miễn cưỡng lừa gạt.

Nhưng nàng càng căng thẳng lại càng khóc không ra, làm sao bây giờ? Nay mới ngày thứ hai thôi mà chẳng lẽ nàng lại bị lộ tẩy!

Bị ép bất đắc dĩ nên nàng chỉ có thể kiên trì giả nở nụ cười, nhìn xuống người trên mặt đất hỏi, "CHuyện là thế nào vậy?"

“A, cũng không có gì ạ, chỉ là tiểu tử này không có mắt nên chọc giận Thế tử, Thế tử phi chớ sợ, tiểu nhân sẽ kéo kẻ này ra ngoài cho chó ăn.”

Lâm Mộng Thu vẫn tiếp tục duy trì nụ cười bình tĩnh, ngay cả Lục Phất ở sau cũng kinh hãi, một người đầy máu như thế mà Thế tử phi lại còn không sợ, còn có thể cười khanh khách, thật là người phi phàm!

A Tứ cực kỳ tò mò, không nhịn được hỏi: "Thế tử phi, ngài không sợ sao?”

Lâm Mộng Thu nghi ngờ nhìn hắn ta, "Sợ gì chứ?”

"Cái ấy, người đó... hắn ta bị thương rất nặng, toàn là máu, ngài không sợ à?" Lục Phất run rẩy nhẹ giọng nhắc nhở ở phía sau nàng.

Ánh mắt dò xét của A Tứ lại rơi vào trên người Lâm Mộng Thu, hình như Thế tử phi hơi khác biệt với tin đồn điềm tĩnh dịu dàng.

Lúc A Tứ đang nghi ngờ, thì thấy trên gương mặt bình tĩnh của Lâm Mộng Thu dâng lên sự mê mang, sau đó kinh ngạc nhìn thoáng qua thi thể kia, sau đó trừng to mắt, che môi lùi ra phía sau nửa bước.

“Ta, ta......" Nháy mắt sắc mặt của Lâm Mộng Thu trắng bệch không còn màu máu, như kiểu có điều khó nói.

A Tứ phải trở về báo cáo nhiệm vụ, đương nhiên không dễ dàng buông tha nàng như vậy, tiến lên một bước ép hỏi: "Thế tử phi bị sao thế?"

Đôi mắt Lâm Mộng Thu ướt sũng, hai tay run rẩy che cánh môi, do dự hồi lâu sau, giống như đã hạ quyết định quan trọng gì đó, mới thấp giọng nói: "Ta có một căn bệnh khó nói, trừ mẫu thân ra bên ngoài không có ai biết, từ bé ta đã không nhạy với màu sắc, đặc biệt là không phân biệt được màu đỏ mà sẽ luôn xem thành màu xám tro..."

Nói xong mắt nàng lại càng đỏ, mỹ nhân rơi lệ thật đáng thương.

“Kính xin, kính xin vị tiểu ca này có thể giữ bí mật cho ta, ngàn vạn lần đừng nói căn bệnh này của ta cho Thế tử, ta sợ Thế tử sẽ chê ta. Đây là thang thuốc phòng bếp nhỏ sắc cho Thế tử, cũng làm phiền tiểu ca dâng cho Thế tử thay ta.”

Chắc có lẽ thấy bản thân hơi thất thố, nàng vội vàng cầm khăn che nghiêng mặt, xấu hổ như tiểu nữ tử khuê phòng bị người ta biết được chuyện tư mật.

Ngay cả A Tứ cũng không đành lòng gật đầu, "Thế tử phi yên tâm, nô tài chắc chắn sẽ giữ bí mật giúp ngài.”

Lúc này Lâm Mộng Thu mới thở phào nhẹ nhõm, nhét một cái hà bao cho hắn ta, sau đó được Lục Phất đỡ xoay người rời khỏi sân.

Chỉ còn lại A Tứ cầm theo hộp thức ăn, cả người mờ mịt.

Đợi đã, nàng vừa nói gì? Bệnh khó nói? Không phân biệt được đỏ và xanh? Chuyện này là thế nào vậy?!