Chương 32: Đông tiểu viện

Đây là sân viện của Thế tử, đương nhiên rộng rãi lại rất khác biệt. Bởi vì ở phía đông đường chính trong vương phủ nên Lâm Mộng Thu lén đặt tên cho nó là "Đông tiểu viện".

Bên trong rộng rãi, trong đình viện còn trồng rất nhiều hoa và cây cảnh, vào tiết đầu xuân lộ ra sức sống khắp nơi.

"Hai bên chỗ để không định xử lý như thế nào?" Lâm Mộng Thu nói đến hai bên đình viện có vẻ hơi trống trãi.

"Vốn dĩ có trồng hai cây long não, nhưng phu nhân nói điềm xấu nên đã dời đi, bây giờ vẫn để trống, Thế tử phi có thích không?" Lâm Mộng Thu vừa quay về viện thì ma ma quản sự đã vội vàng chạy tới, đi theo nàng cẩn thận giới thiệu lấy lòng.

Trong tiểu viện Lâm Mộng Thu trồng hai gốc cây lựu, đến mùa thu thì sẽ có thể ăn trái cây thơm ngọt, nàng nghĩ đến đây cười nhạt nói: "Vậy thì trồng hai cây lựu đi.”

Tiểu viện này là nơi tiếp theo nàng muốn sinh sống.

Cũng là nhà mới của Thẩm Triệt, vừa nghĩ đến đây, đã khiến lòng Lâm Mộng Thu mềm mại.

Ma ma quản sự họ Lưu, cũng có tuổi trong vương phủ, ban đầu bà ta hầu hạ lão thái phi, thấy Lâm Mộng Thu thì cung kính hành lễ, nghe nàng nói muốn trồng cây lựu vội vàng nịnh nọt nói được.

Thạch lựu ngụ ý nhiều con nhiều phúc, nhìn xem, Thế tử phi của chúng ta đây là muốn khai chi tán diệp cho Thế tử đây.

“Lão nô sẽ sai bảo hạ nhân, hai ngày nữa sẽ trồng, Thế tử phi đi dạo xem còn có gì cần mua thêm không, lão nô làm một lượt.”

Sau đó Lưu ma ma cho gọi hạ nhân trong viện lại một chỗ, để Lâm Mộng Thu nhận mặt mọi người, rồi chọn thêm hai người hiểu chuyện có phép tắc theo Lục Phất vào phòng trong hầu hạ.

Chờ sau khi tất cả đều an bài ổn thỏa, trời cũng đã tối dần.

Lúc dùng bữa tối, lão thái phi còn đặc biệt bảo phòng bếp đưa đồ ăn tới, nói là ăn khá ngon nên muốn cho nàng nếm thử, người sáng suốt đều biết đây là lão thái phi yêu thích vị Thế tử phi mới này, nên lại càng cẩn thận hầu hạ không dám thờ ơ nàng.

Sau bữa tối Lâm Mộng Thu không vội vã rửa mặt thay y phục, mà dặn Lục Phất chuẩn bị bút mực ở thư phòng.

Từ sau năm mười hai tuổi, mỗi ngày trước khi đi ngủ nàng đều lén dùng giấy bút ghi chép lại những chuyện xảy ra trong ngày.

Mới đầu là vì cảnh tỉnh chính mình đề phòng người chung quanh, sợ mình sẽ quên đi những chuyện đã từng xảy ra theo năm tháng, nhưng về sau lại trở thành thói quen, mỗi ngày đều phải viết.

Mỗi ngày sau khi sống lại đều trải qua kinh hồn bạt vía nên hoàn toàn không có thời gian để ghi chép, khéo sao hôm nay tìm được một cuốn sổ tay mới, nên mới bắt đầu ghi chép lại.

Mở trang thứ nhất ra, Lâm Mộng Thu nghiêm túc hạ bút.

Ngày 13 tháng 3.

Hôm qua gặp được phu quân, trong lòng vui mừng không thôi, đáng tiếc hình như phu quân không thích ta cho lắm.

Nhưng mà không sao, ta sẽ cố gắng không khiến cho phu quân chán ghét.

Đúng rồi, rượu hợp cẩn uống rất ngon, nếu có thể uống cùng phu quân thì càng tốt, mong rằng sau này sẽ có cơ hội bù lại.

Hôm nay gặp lão thái phi, bà rất hiền lành dịu dàng, không hổ là tổ mẫu của phu quân, sau này ta cũng sẽ hiếu thảo với tổ mẫu. Còn gặp được Trần thị, người này mới nhìn là biết không đơn giản, ta tuyệt đối sẽ không để bà ta có cơ hội tổn thương phu quân.

Ngoài ra, phu quân bị bệnh, thật đau lòng, vào lúc này mà lại còn có người chọc chàng tức giận, thật sự muốn đạp hắn ta hai cước thay phu quân, ta muốn sớm ngày quen thuộc nơi này, như vậy mới có thể bảo vệ phu quân tốt hơn!

Sau khi viết xong, Lâm Mộng Thu đặt sổ khóa vào trong hộp giấu kỹ, lúc này mới yên tâm đi vào giấc ngủ.

Ngày mai nhất định là một ngày tốt đẹp hơn.