Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thay Tỷ Tỷ Gả Cho Tỷ Phu Bệnh Kiều

Chương 38: Sói mắt trắng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong nháy mắt Tống thị đứng bật dậy khỏi ghế: "Ngươi dám! Nếu ngươi nói thì ngươi được chỗ tốt gì? Ngươi cho rằng Lâm ra xảy ra chuyện thì ngươi còn có thể chỉ lo thân mình được sao?”

Ánh mắt Lâm Mộng Thu bình thản, "Ta chết thì chết, có gì đáng sợ, mẫu thân cảm thấy bây giờ ta sống hay chết có gì khác nhau ư?"

Huống chi nàng sớm đã chết một lần, căn bản nàng không sợ chết mà nàng chỉ muốn chết một cách rõ ràng.

“Ngươi đang uy hϊếp ta sao? Được, được lắm, ta vốn tưởng rằng chẳng qua ngươi chỉ to gan, đến bây giờ mới biết, ta đã nuôi một con sói mắt trắng!"

(*) Sói mắt trắng: kẻ vong ơn, phụ nghĩa.

“Có một số chuyện, hôm nay mới nhìn rõ bà không hề giống mẫu thân.”

Tống thị định tức giận nhưng lại bị một câu nói không mặn không nhạt của nàng đẩy trở về, trong lòng hơi e ngại, chẳng lẽ nàng đã biết gì đó?

Bà mới ổn định tâm trạng thay đổi cách thức: "Đứa nhỏ này, từ nhỏ tính tình đã bướng bỉnh, ta tức giận hồ đồ còn không phải bởi vì ngươi to gan sao, làm gì có mẫu thân nào không đau lòng nữ nhi, ta biết ngươi cũng vì tốt cho tỷ tỷ ngươi thôi, mấy hôm nay ở vương phủ có ổn không? Hay phải chịu tủi thân? Nếu mẫu thân có thể giúp được gì cho ngươi thì ngươi cứ việc nói.”

Lâm Mộng Thu biết bà là người thông minh, nếu không cũng sẽ không thể quản lý hậu viện tốt như vậy, bên cạnh phụ thân cũng chẳng có nổi một thị thϊếp.

Nghe bà hỏi, nàng liền cười híp mắt, "Ta muốn nha hoàn hầu hạ bên người ta.”

Tống thị nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, sau hôm đại hôn đó, vốn dĩ bà đã giận lan sang đám người Hồng Hạnh, nếu như không có những nha hoàn này và chỉ bằng một mình Lâm Mộng Thu, thì nàng không thể thành công thay mận đổi đào.

Nhưng bà sợ đột ngột giải quyết đám người Hồng Hạnh thì sẽ bị hoài nghi, nên vẫn chưa động đến các nàng, giờ đây Lâm Mộng Viện ngày ngày trốn trong tiểu viện, vẫn do Hồng Hạnh hầu hạ như trước.

May là vừa nãy bà chỉ mới căng thẳng, còn tưởng rằng Lâm Mộng Thu sẽ đòi điều kiện gì đó, bà thật sự nghĩ nhiều rồi, nhìn qua đã biết nha đầu này chắc đã bị ai đó xúi giục chứ nàng cũng không có bản lĩnh lớn đến vậy.

“Được, chuyện này dễ làm, ngươi thật là, chỉ vì một nha hoàn cần gì phải giương cung bạt kiếm với vi nương như thế, ngươi không đề cập tới thì ta cũng sẽ nghĩ cách để đám Hồng Hạnh đến hầu hạ ngươi.”

Không đợi Tống thị nói hết, Lâm Mộng Thu đã tiếp tục nói: "Ta ở vương phủ cái gì cũng không hiểu, ngoại trừ Hồng Hạnh, ta còn muốn xin mẫu thân một ma ma quản sự làm việc đáng tin.”
« Chương TrướcChương Tiếp »