Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thay Tỷ Tỷ Gả Cho Tỷ Phu Bệnh Kiều

Chương 39: Uy hϊếp

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tống thị bị người ta cắt lời, vẻ mặt bà hơi không vui, nhưng nghe nói vẫn chỉ muốn người nên bà không nghĩ nhiều đã đáp: "Cũng phải.”

“Ta muốn Lương ma ma bên cạnh mẫu thân.”

Lương ma ma chính là người vừa mới ra ngoài rồi đóng cửa lại kia, bà ấy là của hồi môn của Tống thị và cũng được xem như trợ thủ đắc lực nhất của Tống thị.

Vừa dứt lời, sắc mặt Tống thị liền thay đổi.

“Lương thị đã theo ta nhiều năm, ta không muốn tách rời bà ấy, ngươi chọn lại người khác.” Không chỉ vì không muốn tách rời Lương thị, mà còn bởi vì Lương thị đã vì bà làm không ít chuyện riêng.

Nhất thời bà cũng không rõ, rốt cuộc là Lâm Mộng Thu vì muốn chọc giận bà hay là đã phát hiện điều gì.

Nghĩ lại thì cảm thấy không có khả năng, chuyện năm đó đã qua nhiều năm, tất cả những người biết chuyện kia cũng đã bị xử lý, Lâm Mộng Thu tuyệt đối không thể nhận ra được.

Bà liền mềm giọng, mang theo giọng điệu khuyên bảo lừa gạt nàng: "Vốn nên là bà vυ" của ngươi đi theo, chỉ tiếc xảy ra chuyện kia, cũng do mấy năm nay ta bỏ quên ngươi, vẫn chưa sắp xếp bà tử bên người cho ngươi, ngươi yên tâm, ta sẽ chọn cho ngươi hai người, bảo đảm sẽ làm việc thỏa đáng hơn Lương thị.”

Khi Lâm Mộng Thu nghe đến bà vυ", ánh mắt bỗng dừng lại, vô thức siết chặt ngón tay, đến bây giờ nàng vẫn còn thường xuyên nhớ đến bộ dạng chết thảm của bà vυ" và những nha đầu đó.

Tống thị cố ý muốn nàng đau nhói?

Chẳng lẽ Lâm Mộng Viện là nữ nhi của bà, Lâm Mộng Thu nàng thì không phải sao? Lâm Mộng Thu rất muốn hỏi bà, nếu như đã không thích nàng chán ghét nàng như thế, vì sao ngày xưa lại sinh nàng ra.

Nhưng nàng nhịn xuống, bây giờ vẫn chưa phải lúc để bới móc, nàng cong mắt cười nhàn nhạt, còn lộ ra chiếc răng nanh đáng yêu, bộ dạng vừa ngây ngô vừa đáng yêu, đong đưa đến mức đau mắt Tống thị.

Đúng rồi, bà không thích cái kiểu này của Lâm Mộng Thu nhất, rực rỡ chói mắt. giống như bất kỳ kẻ nào ở bên cạnh nàng cũng chỉ làm nền.

Ngay lúc này, thanh âm nhẹ nhàng của Lâm Mộng Thu vang lên: "Không được, ta muốn Lương ma ma.”

Vẻ mặt Tống thị lập tức nứt toác, đây là cố tình kiếm chuyện?

“Ta không đồng ý, nếu ngươi thật sự muốn chết, vậy thì cứ nói, tốt nhất náo loạn cho cả thành đều biết.”

Tựa như Lâm Mộng Thu đã sớm biết bà sẽ nói như vậy, không chút do dự, vừa nghe đã xoay người đi ra ngoài phòng.

Tống thị không ngờ nàng sẽ quyết đoán như thế, còn chưa kịp phản ứng, đã có một thân ảnh vội vã chạy ra từ phía sau bình phong, ngăn trước phòng.
« Chương TrướcChương Tiếp »