Chương 41: Chiếm được lợi

Tống thị nghẹn một búng máu ở cổ họng, tức giận đến mức cả người phát run, bà còn chưa từng bị người ta khống chế như thế bao giờ, nhưng cũng không có biện pháp với nàng.

Cuối cùng bà bại trận dưới ánh mắt của Lâm Mộng Viện, căng mặt cắn răng nói: "Ngươi muốn Lương thị thì ta tuyệt đối sẽ không đồng ý, không bằng ta và ngươi lùi một bước, ngươi tùy ý chọn quản sự ở hậu viện, ngươi muốn mấy người đều được.”

Lâm Mộng Viện khẩn trương nhìn chằm chằm người bên cạnh, nàng ấy biết mẫu thân đã nhượng bộ, nhưng nàng ấy sợ muội muội vẫn không chịu nhả ra.

Nàng ấy thấy Lâm Mộng Thu rơi vào im lặng, tựa như đang suy nghĩ, lại như đang do dự, qua hồi lâu mới chậm rãi mở miệng nói: "Nữ nhi đương nhiên đều nghe theo sự sắp xếp của mẫu thân.”

Rõ ràng chính là nàng chiếm được lợi, nhưng lại bày ra bộ dạng vừa miễn cưỡng vừa tủi thân, nhưng Tống thị cũng không thể nổi giận với nàng mà chỉ có thể gọi Lương thị ra ngoài dẫn những ma ma quản sự trong phủ vào.

Chờ đám người vào nhà, hai tỷ muội cùng đi ra phía sau bình phong, được Tống thị thu xếp, Lâm Mộng Thu ở phía sau bình phong ló mắt ra cẩn thận quan sát.

Có lẽ Tống thị sợ nàng làm con thiêu thân, nên thật sự gọi tất cả bà tử vào, nói rõ là chuyện gì, chờ nhìn qua lại rồi mới cho các bà ấy lui ra ngoài.

Rồi sau đó hỏi ý tứ của Lâm Mộng Thu, "Những ma ma này ngày thường ngươi đều gặp qua, ngươi đã có chủ kiến lớn thì tự mình chọn đi.”

Ánh mắt Lâm Mộng Thu liếc về phía Lương ma ma, "Hình như cũng gần như nhau, xem ra vẫn là Lương ma ma tốt nhất......”

Trước khi Tống thị biến sắc, nàng lại bĩu môi tiếp tục nói: "Chỉ có điều mẫu thân không nỡ, vậy thì tùy ý đi, ta thích nhã nhặn nghe lời, chọn Triệu ma ma và Ngô ma ma vậy.”

Thì ra là muốn tìm người nghe lời dễ bắt bí, trong lòng Tống thị thầm nghĩ nàng vẫn còn quá non, hai người này nhìn như mặt mềm dễ nói chuyện, thực tế đều không phải dạng hiền lành gì.

Nhưng nét mặt lại ung dung không thay đổi, bà cũng chẳng muốn nhắc nhở Lâm Mộng Thu, còn cố tình trưng ra vẻ không nỡ: “Ngươi suy nghĩ kỹ chưa? Không đổi nữa? Người chọn rồi thì về sau không được đổi ý.”

“Chẳng lẽ mẫu thân lại không nỡ ư? Không đổi ý, ta muốn hai người này.”

Tống thị thấy nàng quyết đoán, chỉ có thể tiếc hận nói: "Vậy được rồi, đợi lát nữa dùng cơm xong thì ngươi cứ mang người về.”

“Mẫu thân nên nhớ dặn dò hai vị ma ma, sau này ta chính là đại tiểu thư của Lâm gia, ngàn vạn lần không thể nhận lầm người, bằng không cũng không chỉ liên lụy một mình ta.”

“Chỉ cần nuốt tâm tư của ngươi vào trong bụng." Tống thị hừ lạnh một tiếng, không cần Lâm Mộng Thu nhắc nhở, cho dù là vì A Viện hay Lâm gia, bà cũng sẽ không để xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.

Sau khi chọn xong người, tâm tình của Tống thị tốt hơn rất nhiều, hai người cũng không đối chọi gay gắt nữa, khôi phục hư tình giả ý mẹ hiền con hiếu, chờ sau khi Lâm Kiếm Thanh đến, bầu không khí lại hơi khác biệt.

Lâm Kiếm Thanh cũng không nói thêm gì, không hề trách cứ như trong tưởng tượng, chỉ thở dài với nàng, ba người im lặng hài hòa dùng bữa trưa ở trong phòng.

Chờ buổi chiều trước khi đưa nàng ra cửa, thừa dịp Tống thị có việc không ở đây, Lâm Kiếm Thanh phá lệ nói với nàng nhiều hơn hai câu, "Sau này gặp chuyện đừng kích động như thế, tính khí của con, thật không biết giống ai.”