Chương 42:Mộng đẹp

Chỉ dừng lại một lát, lặng lẽ nhét thứ gì đó vào tay áo nàng, dời mắt nhẹ giọng nói: "Một thân một mình ở Thẩm gia, phải bảo vệ tốt chính mình, nếu như chịu uất ức, nhớ trở về tìm vi phụ.”

Sau đó xoay người sải bước rời đi, chỉ để lại một bóng lưng hơi mệt mỏi.

Lâm Mộng Thu đội mũ che mặt nên không ai thấy rõ vẻ mặt của nàng, cũng không ai thấy viền mắt ướŧ áŧ của nàng.

Thật ra nàng có thể cảm giác được, cho dù kiếp nào, phụ thân đều yêu thương nàng, chỉ là ông không giỏi biểu đạt, đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ rõ ánh mắt đau đớn đầy tức giận của phụ thân sau khi biết nàng bị bắt đi trong kiếp trước.

Lâm Mộng Thu nắm chặt đồ vật trong tay, đó là một xấp ngân phiếu, phụ thân thật sự lo lắng nàng sẽ chịu uất ức ở vương phủ.

Cho nên nàng càng muốn biết rõ ràng, rốt cuộc kiếp trước có phải mẫu thân muốn nàng chết hay không, rốt cuộc phụ thân có biết mẫu thân làm tất cả những chuyện này hay không, nếu như không phải, vậy thì sẽ là ai.

Chờ ngồi lên xe ngựa, nàng mới ổn định lại tâm tình, Hồng Hạnh và Lục Phất một trái một phải hầu hạ ở bên cạnh nàng.

“Tiểu thư, hai vị ma ma đã thu dọn hành lý, ngày mai sẽ đến vương phủ hầu hạ đúng giờ.”

Dần dần Lâm Mộng Thu không còn nhìn thấy rõ cửa chính của Lâm phủ, cười gật gật đầu, mặc kệ như thế nào, mục đích hôm nay của nàng đã thuận lợi đạt được.

Thật ra ngay từ đầu người nàng muốn cũng không phải Lương ma ma, mà là vì giảm bớt lòng đề phòng của Tống thị, để Tống thị tự nguyện đưa người đến tay nàng, người nàng muốn tìm là người đã đẩy nàng xuống nước ở kiếp trước.

Mặt mũi Ngô ma ma thường thường là người hiền hòa nhã nhặn, khuôn mặt tròn lúc nào cũng tươi cười, nếu không phải kiếp trước nàng bị bà ta đẩy xuống nước thì nhất định nàng sẽ không nghi ngờ bà ta.

-

Trở lại vương phủ, trước tiên Lâm Mộng Thu đến Xuân Hi đường mang lễ vật từ Lâm gia về dâng cho lão thái phi, lại quan tâm bệnh tình của Thẩm Triệt một phen và dùng bữa tối với lão thái phi xong, nàng mới trở về Đông tiểu viện.

Sau khi Hồng Hạnh tới, chuyện trong phòng nàng liền do hai người Hồng Hạnh và Lục Phất xử lý.

Nàng tín nhiệm Hồng Hạnh và cũng yêu thích Lục Phất, hai người vừa vặn một người lo liệu mọi chuyện bên cạnh nàng, một người quản lý nhân sự tiểu viện, để nàng không phải lo lắng chuyện về sau.

Dựa theo thói quen, sau khi Lâm Mộng Thu ghi chép lại chuyện hôm nay mới nằm xuống nghỉ ngơi.

Tìm được Ngô ma ma cũng coi như chỉ còn cách sự thật một bước nhỏ, đương nhiên nếu có thể cách phu quân cũng gần một bước như vậy thì tốt rồi, Lâm Mộng Thu nằm mộng đẹp ngủ thϊếp đi.

Nhưng kỳ lạ là nàng lại ngủ một giấc quá sâu.

Trong lúc ngủ mơ, nàng cảm giác được tay chân càng ngày càng lạnh, trong chớp mắt giật mình một cái mở mắt, lại phát hiện mình đang ở trong một gian phòng xa lạ lạnh như băng.