Chương 50: Nhuốm máu

Thay vì chậm rãi chờ nàng lộ ra đuôi hồ ly, thì không bằng đặt nàng ở bên cạnh, cho nàng có cơ hội động thủ.

Nhưng kiên nhẫn của hắn có hạn, hắn không có nhiều công sức để đoán nàng muốn làm gì như thế, thầm nghĩ chơi chán sau đó nhanh chóng gϊếŧ.

Giờ phút này thấy nàng lại ngây ngốc bất động, nháy mắt đã nhíu mày, chìa tay bắt lấy cổ tay nàng, dùng sức lôi ra ngoài, một tay đã kéo được áo khoác ngoài trên người mình ra.

"Cởi y phục cũng không biết, chẳng phải đến chuyện trên giường, cũng muốn ta dạy ngươi từng bước một?"

Phút chốc ánh mắt Lâm Mộng Thu trừng lớn, gắt gao cầm lấy áo khoác của hắn trong tay, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, một câu cũng không bật ra được.

Chỉ là bị hơi thở của hắn bao phủ, nàng đã bị mê hoặc đến mức choáng váng, nếu như thật sự làm chút gì đó. không phải nàng sẽ lập tức vui tới mức chầu trời!

Mặt Lâm Mộng Thu đỏ bừng, không biết là hưng phấn hay thẹn thùng, qua một lúc mới khó khăn nói: "Thϊếp thân, tuy rằng thϊếp thân không biết nhưng có thể học, tiên sinh đều nói ta học này nọ cực nhanh.”

Giọng điệu thành kính thái độ nghiêm túc, không nhìn ra chút giả dối nào.

Ngược lại làm Thẩm Triệt tức cười, thứ này có thể so với đọc sách viết chữ à? Còn khoe tiên sinh khen nàng học này nọ nhanh, đây là xem hắn như tiên sinh à?

Nếu như nàng không phải một người cực kỳ biết diễn kịch, vậy thì chính là một kẻ đầu gỗ đọc sách đến mức đần độn!

Lâm Mộng Thu thấy Thẩm Triệt không nói lời nào, cho rằng hắn không tiếng động thúc giục động tác của nàng nhanh lên, nên cắn răng cởi cúc áo trong của hắn, ngón tay nhỏ nhắn trơn mềm quét qua da hắn, gợi lên tầng tầng run rẩy.

Đôi mắt Thẩm Triệt hoàn toàn ảm đạm.

Ấn ngón tay nàng lại trước khi nàng làm động tác tiếp theo, "Nhìn thứ trên áo khoác kìa.”

Lâm Mộng Thu vừa mới hạ quyết tâm, cho dù Thẩm Triệt dạy nàng cái gì, nàng cũng phải nhịn cảm giác xấu hổ xuống để học, nên đột nhiên nghe được một câu như vậy chỉ đành phải buông tay ra nhìn áo khoác trên khuỷu tay.

Áo khoác ngoài màu nâu xanh sờ lên ẩm ẩm, chẳng lẽ ban đêm trời mưa? Hay là không khí lạnh nên đọng sương? Chờ sau khi nàng mở ra mới phát hiện, màu sắc chỗ vừa mới sờ đến đậm hơn xung quanh.

Chính xác mà nói, thì là màu nâu đỏ.

Nàng chưa kịp phản ứng, lại vô thức sờ sờ, ẩm ướt dính dính, là ngấm nước gì sao...

Lâm Mộng Thu mù mịt giơ ngón tay lên, lúc này mới thấy rõ.

Là máu!

Không chỉ một chỗ, mà hơn phân nửa đều bị nhuốm máu tươi.

"À, ta quên mất, ngươi có bệnh, sợ là không nhận ra đây là thứ gì, trước khi trở về, ta tiện đường đi gϊếŧ vài người, hôm nay mệt rồi, không rảnh giày vò ngươi."

Thẩm Triệt không nhắc nhở thì nàng cũng quên mất, nàng còn đang giả bệnh...

Hơn nữa vì sao hắn có thể nói chuyện gϊếŧ vài người hời hợt như thế, thoải mái giống như chuyện hái được mấy quả trái cây!

Nhưng dáng vẻ phu quân nói lời này thật đẹp trai, thật là khí phách, ai ôi, thích thật.