Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thay Tỷ Tỷ Gả Cho Tỷ Phu Bệnh Kiều

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Theo lý mà nói, tân nương bái đường xong thì lúc vào động phòng phải đợi tân lang đến gỡ khăn voan đỏ xuống, cùng nhau uống rượu hợp cẩn mới tính là kết thúc buổi lễ

Tình huống của Thế tử thì có chút đặc biệt, lúc bái đường là do tam đệ của hắn thay mặt hành lễ, tuy rằng mấy lần đón dâu trước đó Thế tử cũng không bái đường, nhưng mà vẫn miễn cưỡng uống rượu.

Thế nên lão thái phi mới có thể yên tâm đón khách ở trước, ai mà ngờ hơn nửa ngày trôi qua, yến tiệc cũng sắp kết thúc rồi mà tân nương vẫn còn đeo khăn voan ngồi buồn bực khô khan một mình, chuyện này thật sự không hợp quy củ.

Lục Phất sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, run rẩy sợ hãi quỳ xuống xin tha, nỗi khổ trong lòng nói không nên lời.

Tính tình của Thế tử ai ai cũng biết, động một chút là trong viện của hắn lại khiêng người chết ra, hắn muốn làm cái gì thì làm cái đó, trên dưới toàn phủ còn ai dám quản chuyện của vị đại gia này?

Hôm nay là ngày đại hỷ nên Vương ma ma cũng không muốn để mấy nha hoàn làm đen đủi, bà vội vàng sai người đi bẩm báo cho lão thái phi và phái người đi mời Thế tử.

Chờ giao phó xong hết bà mới nhanh chóng bước đến cạnh giường, cung kính phúc thân, "Lão nô bái kiến Thế tử phi, Thế tử có việc nên mới trì hoãn, sẽ lập tức đến ngay, kính xin Thế tử phi thứ lỗi.”

Vương ma ma chờ nàng đáp lại nhưng không ngờ một lời nàng cũng không nói, ngay cả tư thế cũng chẳng thay đổi, giống như đang ngủ.

Đây là tức giận trong lòng à? Hay là muốn ra oai phủ đầu? Không phải vị Thế tử phi này dịu dàng hiền thục sao, chẳng lẽ chỉ là lời đồn?

Vương ma ma chỉ có thể nhẫn nhịn gọi thêm một câu, "Thế tử phi?”

Vừa dứt lời thì khăn voan đỏ rực lắc lư, tựa như đang ngẩng đầu. Qua một lúc thanh âm dịu dàng của nữ tử mới truyền ra, "Thế tử cứ xử lý chính sự trước, không cần phải bận tâm đến ta, ta đã gả đến vương phủ thì dĩ nhiên mọi chuyện phải lấy Thế tử làm đầu.”

Nói xong dừng một chút rồi lại nhẹ giọng nói: "Đa tạ ma ma đã báo ta biết.”

Mấy chữ vừa mở lời hơi khàn khàn bối rối chắc do tiểu cô nương vừa ngồi lâu vừa thẹn thùng, sau đó thì hiền dịu thỏa đáng khiến cho người nghe vô cùng hài lòng. Ngay cả Vương ma ma đã hầu hạ lão thái phi nhiều năm qua vẫn không khỏi hài lòng gật đầu, có vài phần hảo cảm với nàng.

Chỉ riêng sự hiền lương này đã tốt hơn bốn vị trước kia, nghe nói dáng dấp cũng ngàn dặm mới tìm được một người, chỉ hy vọng lần này Thế tử sẽ thích.

“Đều là việc lão nô nên làm, nếu Thế tử phi cần gì thì cứ căn dặn cho nha hoàn, lão nô xin về viện trước.”

“Ma ma vất vả rồi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »