Chương 52: Khủng Hoảng Tài Chính (12) – Mật Thất Ác Mộng

Dáng vẻ thiếu niên run rẩy sợ hãi có chút giống một con thú nhỏ đột nhiên bị rơi vào trong hang sói.

Tiêu Lâu dở khóc dở cười khi bị xem thành “sói”, tiến về phía trước một chút, nhẹ giọng nói: “Cậu không cần phải sợ, chúng tôi sẽ không làm hại cậu đâu, chỉ muốn làm rõ mục đích của cậu mà thôi, tại sao lại phải gài máy nghe trộm vào trong ba lô du lịch của chúng tôi?”

Thiệu Thanh Cách nheo mắt lại, cười như không cười nói: “Xem ra thẻ [Dịch chuyển tức thời] không thể dịch chuyển theo phương thẳng đứng được nhỉ?”

Ánh mắt thiếu niên tràn đầy bối rối, hiển nhiên đã bị nói trúng.

Tiêu Lâu mỉm cười nói: “Cậu nghe lén chúng tôi nói chuyện thì hẳn phải biết vị này trong nhóm chúng tôi là cảnh sát Ngu, là cảnh sát hình sự có chuyên môn truy bắt phạm nhân, chắc là cậu không muốn bị hắn thẩm vấn bằng hình thức bạo lực đâu nhỉ?”

Hai người kia kẻ xướng người họa cùng nhau diễn kịch, Ngu Hàn Giang đành phải lạnh mặt phối hợp. Ánh mắt sắc bén của hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt bôi đầy bụi đất của thiếu niên, lạnh lùng nói: “Nói đi, tôi không muốn ra tay đâu.”

Thiếu niên bị nhìn chằm chằm đến mức cả người cảm thấy không được tự nhiên, cúi đầu xuống run giọng nói: “Tôi, tôi nói là được mà…”

Ngu Hàn Giang hỏi: “Nghe lén chúng tôi nói chuyện là vì muốn bắt chước cách qua của của chúng tôi sao?”

Thiếu niên vội vàng lắc đầu giải thích: “Không, không phải đâu, tôi không hề bắt chước các người. Ban đầu tôi đã muốn cất vật tư trong nhà kho, dùng công trường làm nơi trú ẩn… Chỉ là mấy người trùng hợp cũng nghĩ đến những chuyện này thôi.”

Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang liếc nhau, hiển nhiên không quá tin tưởng.

Thiệu Thanh Cách nhíu mày, nói: “Trùng hợp? Trùng hợp nhiều như vậy, cậu định gạt ai đây?”

Thiếu niên nhỏ giọng giải thích: “Là thật mà… Bởi vì dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên tôi đến mật thất 3 Bích.”

Câu trả lời này khiến cả ba người này sững sờ tại chỗ.

Không phải lần đầu tiên ư?

Tiêu Lâu lập tức dò hỏi: “Ý của cậu là, trước đây cậu từng vào mật thất 3 Bích rồi sao?”

Thiếu niên gật nhẹ đầu, dường như cậu ta đã nhớ tới chuyện gì không được tốt đẹp lắm. bờ môi hơi tái nhợt, trong mắt cũng hiện lên vẻ đau đớn: “Lần trước tôi không thể qua cửa, chỉ sống được đến ngày thứ năm đã bị đào thải.”

Ngu Hàn Giang ngay lập tức hỏi: “Người bị đào thải ở thế giới mật thất không phải sẽ bị xóa bỏ sao?”

Sắc mặt thiếu niên càng thêm tái nhợt, giọng nói nhỏ xíu như tiếng muỗi kêu: “Mấy người… mấy người từng nghe nói đến mật thất ác mộng chưa?”

Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang liếc nhau một cái. Người gác cửa đã từng nhấn mạnh nhiều lần với bọn họ, sau khi bị đào thải ở thế giới mật thất sẽ đi vào mật thất ác mộng để nhận trừng phạt, mà tỉ lệ người có thể sống sót rời khỏi mật thất ác mộng còn không đến 0,1%, chẳng lẽ thằng nhóc này lại là người trở về từ mật thất ác mộng ư?

Giống như để xác minh suy nghĩ của Tiêu Lâu, ngay sau đó thiếu niên lại nói thêm: “Tôi sống sót qua mật thất ác mộng thì trở về 3 Bích vượt ải một lần nữa.”

Lượng tin tức này quá lớn!

Tiêu Lâu không nghĩ tới trên người cậu nhóc này thế mà lại mang theo nhiều bí mật đến vậy.

Nếu như cậu ta thật sự có liên quan đến thông tin của mật thất ác mộng, không thể nghi ngờ chính là tin tình báo cực kỳ quan trọng với ba người bọn họ, dù sao bọn họ chưa bao giờ trải nghiệm việc đến mật thất ác mộng sau khi bị đào thải, lỡ như có một ngày thất bại, sớm biết thêm một ít thông tin nhất định sẽ có rất nhiều tác dụng.

Ngu Hàn Giang liếc mắt ra hiệu với Tiêu Lâu, thấp giọng nói: “Trói cậu ta lại, cẩn thận tra hỏi.”

Tiêu Lâu hiểu ý, lấy [Compa] ra, nhanh chóng vẽ ra nhiều chiếc vòng lớn nhỏ không đều nhau, ngón tay chỉ vừa nhẹ nhàng nhấc lên một cái, cả hai chân, eo và cơ thể của thiếu niên đều bị đám vòng bao trọn, bó cả người thành một đòn bánh tét.

Thiếu niên trợn mắt há mồm nhìn đống vòng tròn đang trói chặt mình, mặt mũi tràn đầy vẻ hoảng sợ: “Các người muốn làm gì? Đừng, đừng gϊếŧ tôi…”

Tiêu Lâu mỉm cười: “Yên tâm đi, chỉ muốn phòng ngừa việc cậu chạy trốn thôi mà. Bây giờ cậu có thể từ từ khai báo, nếu như tin tình báo của cậu có thể khiến chúng tôi hài lòng, chúng tôi sẽ bỏ qua cho cậu.”

Thiếu niên giật giật cánh tay, phát hiện toàn thân đã bị vòng tròn bao lấy, căn bản không làm sao động đậy được. Cậu ta khóc không ra nước mắt, nhìn chằm chằm Tiêu Lâu: “Có thể thả tôi ra trước được không? Tôi sẽ khai báo thành thật mà…”

Tiêu Lâu cười nhẹ đáp: “Không được. Dù sao trên người cậu có quá nhiều thẻ bài kỳ lạ cổ quái, lỡ như chạy mất thì cả đội trưởng Ngu cũng không đuổi kịp cậu đâu.”

Ngu Hàn Giang gật đầu: “Nói đi.”

Thiếu niên xấu hổ liếc nhìn Ngu Hàn Giang, phát hiện sắc mặt người đàn ông lạnh lùng, ánh mắt nhìn chằm chằm cậu ta như muốn đυ.c xuống một cái lỗ, cậu ta đành phải cấp tốc khai báo: “Tôi không rõ những mật thất ác mộng khác sẽ như thế nào, tôi chỉ biết, sau khi bị đào thải ở mật thất 3 Bích, tất cả người khiêu chiến đều sẽ bị ném vào một thành phố xa lạ, không cấp cho một đồng tiền nào, yêu cầu người khiêu chiến sống qua mười bốn ngày.”

Tiêu Lâu vô cùng kinh ngạc: “Trên người không có đồng nào, phải sống qua mười bốn ngày?”

So với mật thất [Khủng hoảng tài chính] thì độ khó quả thật cao hơn rất nhiều. Mật thất này dù giá hàng tăng vọt nhưng vào ngày đầu tiên khi mọi thứ chưa răng giá, mỗi người khiêu chiến đều được cấp cho 100.000 kim tệ, có thể tích trữ vật tư, chỉ cần có thể bảo vệ được vật tư thì qua cửa thật ra cũng không khó.

Nhưng nếu như trên người không có đồng nào, đến cả ăn cơm và nghĩ chân cũng sẽ thành vấn đề, sống qua mười bốn ngày? Làm cách nào cậu ta sống sót được?

Thiệu Thanh Cách tò mò hỏi: “Mười bốn ngày này cậu sống sót như thế nào vậy?”

Thiếu niên cúi đầu xuống, đáp khẽ: “Người ở thế giới kia cực kỳ lạnh lùng, cho dù có gặp được kẻ ăn mày cũng không cho tiền, mà người khiêu chiến cũng không thể tìm được việc làm. May mà tôi biết ca hát, ở đầu đường hát vài bài nhạc thiếu nhi, nhận được một ít đồ ăn vặt từ các bạn nhỏ thích nghe tôi hát. Tôi ngụy trang thành người thu gom rác rưởi, mỗi ngày ngủ ở bên đường, nhặt thực phẩm quá hạn ở tiệm bánh mì, uống nước cũng chỉ có thể hớp vài ngụm nước máy…”

Bờ vai của cậu hơi run rẩy, hiển nhiên không hề muốn nhớ lại những ký ức kinh khủng ấy: “Vào lúc khó khăn nhất, ba ngày tôi chỉ được ăn một cái bánh mì nhỏ, đói đến đi không nổi. Mấy ngày liền không có đồ ăn, tôi ăn thật nhiều lá cây… Tôi nhìn thấy có một vài người khiêu chiến bị chết đói bên đường, trong mật thất ác mộng ấy chỉ có một mình tôi thoát ra được thôi.”

Cái đói khủng khϊếp sẽ tra tấn tinh thần con người, phá hủy ý chí của con người.

Muốn ăn chính là bản năng của con người, phải chịu đói mấy ngày liên tục sẽ cảm thấy thế nào? Có lẽ những người trong thế giới thực sẽ không hiểu được, điều kiện sống bây giờ đã khác trước nhiều, đừng nói đến chuyện bị đói, ngày nào con người cũng có thịt cá để ăn.

Thế nhưng thiếu niên này ở trong tình cảnh không có xu nào trong người, phải dựa vào việc ăn bánh mì hết hạn, hát rong đổi quà vặt, thậm chí ăn cả lá cây bên đường, gian nan sống qua mười bốn ngày.

Ý chí sinh tồn quả nhiên ngoan cường như gián đánh mãi không chết.

Lúc ban đầu Tiêu Lâu còn cảm thấy đứa nhóc này cẩn thận từng ly từng tí, tựa như một con vật nhỏ cảnh giác, bây giờ lại không thể không khâm phục ý chí của cậu. Động vật nhỏ có thể sống sót trong rừng rậm nơi nơi đều là thứ dữ quả thật không đơn giản chút nào.

Trải qua thế giới đáng sợ như vậy, trách không được thiếu niên sẽ chọn cách ngụy trang thành người gom rác, cất vật tư trong xe rác, cả khuôn mặt cũng phải bôi bẩn lem luốc… Vì sinh tồn, cậu ấy có thể chịu đựng mọi hoàn cảnh gian nan khắc nghiệt.

Thái độ của Tiêu Lâu đối với cậu trai ôn hòa hơn hẳn, anh hỏi: “Cậu bị loại khỏi mật thất 3 Bích, đi tới mật thất ác mộng, sau khi rời khỏi mật thất ác mộng thì lại quay về 3 Bích vượt ải lần nữa sao?”

Thiếu niên gật đầu: “Quy tắc là như vậy.”

Tiêu lâu thu hồi tất cả những vòng tròn trên người cậu, lại gần vỗ nhẹ lên bả vai của thiếu niên: “Có thể sống sót ra khỏi mật thất ác mộng quả thật không dễ dàng, tôi từng nghe người gác cửa nói qua, tỉ lệ sống sót của mật thất ác mộng chỉ có 0,1%.”

Thiếu niên cười khổ nói: “May mà tôi biết ca hát, dựa vào giọng hát tìm các bạn nhỏ xin đồ ăn, nếu không thì có lẽ tôi cũng đã chết đói rồi.”

Ngu Hàn Giang thì lại chú ý đến một vấn đề khác hơn: “Ở mật thất ác mộng mà cậu cũng có thể sống sót, vì sao lại bị đào thải ở 3 Bích?”

Vẻ mặt thiếu niên ảm đạm, cúi đầu xuống đáp: “Tôi ghép đội với một người ở mật thất 2 Bích, vừa hay tôi và anh ta học cùng trường đại học, tôi rất tin tưởng anh ta, chúng tôi đi mua vật tư rồi ở trọ trong nhà trọ Sơn Thủy. Ban đêm ngày thứ hai, 80% vật tư của chúng tôi bị trộm mất, chỉ còn lại một thùng sữa bò và một thùng mì ăn liền, mặc dù có chút thiếu thốn nhưng ăn uống kham khổ chút cũng có thể miễn cưỡng sống sót.”

Dừng một chút, thiếu niên kể tiếp: “Tôi không nghĩ tới, anh ta vì muốn bản thân có thể sống sót mà vứt bỏ tôi, cầm theo vật tư bỏ đi ngay trong đêm.”

Tiêu Lâu: “…”

Lại là một kẻ bán đứng đồng đội vào thời khắc mấu chốt.

Ở thế giới này, niềm tin đã trở thành thứ rẻ tiền nhất.

Thiếu niên nói: “May mà tôi gặp được một cô gái lương thiện, chia cho tôi một ít thức ăn, kiên trì được đến ngày thứ tư. Nhưng vật tư của người khiêu chiến trong nhà trọ Sơn Thủy liên tục mất trộm, mọi người bắt đầu nghi ngờ trong đám người khiêu chiến có nội gián. Trong đám người chúng tôi có một vị luật sư rất tài giỏi, ông ấy quyết định tập hợp những người khiêu chiến lại. Ông ấy phát hiện được cái công trường này, vì thế chúng tôi đã chuyển đến công trường cùng với vật tư.”

“Mọi người gom số vật tư còn lại, phân chia thống nhất với nhau, sống sót cùng nhau đến ngày thứ bảy không thành vấn đề.”

“Nhưng mà vào ngày thứ năm, toàn bộ thành phố A đã hoàn toàn lâm vào hỗn loạn. Ở ngục giam có rất nhiều phạm nhân vượt ngục, bọn chúng cầm vũ khí vơ vét tài sản trong thành phố, cướp bóc đốt gϊếŧ. Trong nhóm người khiêu chiến có kẻ không nghe chỉ huy, ban đêm nhóm lửa nấu nước pha mì, ánh lửa dẫn lũ phạm nhân đến… Cuối cùng, tất cả người khiêu chiến đều bị gϊếŧ sạch.”

Ba người nghe đến đó thì chấn động trong lòng!

Ngu Hàn Giang đoán được ở ngục giam nhất định sẽ xảy ra chuyện, nhưng không nghĩ đến chuyện phạm nhân sẽ trực tiếp vượt ngục, cướp bóc đốt gϊếŧ khắp nơi, đây quả thật không phải mật thất về khủng hoảng tài chính nữa, sự hỗn loạn này có thể sánh ngang với tận thế.

Tiêu Lâu nghi ngờ nói: “Cậu đã trải qua mật thất 3 Bích một lần rồi, biết được kịch bản của 3 Bích rồi, cậu hoàn toàn có thể nghĩ cách trốn đi để qua cửa, gài máy nghe trộm vào ba lô của chúng tôi là vì mục đích gì?”

Thiếu niên đáp: “Tôi không chỉ gài máy nghe trộm chỗ các anh, tôi gài vào ba lô trên lưng tất cả người khiêu chiến… Tấm thẻ này có thể thả ba máy nghe trộm cùng lúc, tôi gài máy nghe trộm những người khiêu chiến nói chuyện chính là vì muốn tìm bằng được tên nội gián kia.”

Ngu Hàn Giang ngay lập tức phản ứng: “Ý cậu là thời điểm chúng tôi bắt kẻ trộm, tên đã gϊếŧ đồng đội rồi chạy trốn kia rất có thể là nội gián trà trộn vào đám người khiêu chiến sao?”

Thiếu niên gật đầu: “Mãi đến lúc chúng tôi bị đào thải, tôi mới biết được tên nội gián kia vẫn luôn lẩn trốn trong chúng ta, tất cả vật tư đều là do hắn lấy trộm. Thân phận thật sự của hắn không phải là người khiêu chiến mà là người tự do của thế giới này, muốn kiếm chác lợi nhuận khổng lồ từ khủng hoảng tài chính.”

Tiêu Lâu tổng kết lại: “Nói cách khác ở mật thất 3 Bích không chỉ có khủng hoảng tài chính mà còn có một con boss ẩn cần xử lý sao? Nếu như người khiêu chiến không đủ cảnh giác thì sẽ luôn bị trộm vật tư, không ý thức được trong đoàn đội có nội gián, cuối cùng rất có thể sẽ bị gϊếŧ hết sao?”

Thiếu niên đáp: “Đúng vậy, người này biết rất nhiều chuyện về người khiêu chiến, hắn gọi chúng ta là người xứ khác.”

Điểm khó khăn thật sự của mật thất 3 Bích không chỉ là khủng hoảng tài chính.

Ban đầu Tiêu Lâu cũng cảm thấy kỳ quái, trước khi khủng hoảng tài chính nổ ra, mỗi người khiếu chiến đều có 100.000 kim tệ trong tay, tương đương với 1.000 nhân dân tệ. Chút ít tiền này nếu như đến siêu thị trữ hàng, mua đủ thức ăn cho một tuần thì hoàn toàn không thành vấn đề.

So với cư dân bản địa bị khủng hoảng tài chính làm cho bất ngờ không kịp phản ứng, người khiêu chiến từ bên ngoài đến đã sớm biết khủng hoảng tài chính sẽ sớm bùng nổ, sớm đã trữ đủ vật tư, sống sót bảy ngày cũng không phải quá khó.

Mà người thuộc chuyên ngành kinh tế học như Thiệu Thanh Cách ở mật thật [Khủng hoảng tài chính] lại có thể kiếm được không ít tiền.

Át Bích và Át Nhép sẽ tốt bụng như vậy sao?

Bây giờ xem ra, hai người gác cửa đã sớm đào vô số bẫy chờ người khiêu chiến nhảy vào rồi.

Vật tư của người khiêu chiến bị trốm mất không phải là một sự kiện ngẫu nhiên mà hoàn toàn là tất yếu.

Át Bích sắp xếp một người tự do ngụy trang thành người khiêu chiến trong thế giới này, chuyên ăn trộm vật tư của người khác, nếu như mọi người không thể ý thức được điểm này, không đủ cảnh giác thì rất dễ dàng bị trộm sạch mọi thứ, đào thải khỏi mật thất.

Chỉ có dạng người cẩn trọng như Ngu Hàn Giang, tách vật tư ra giấu đi mới có thể sống sót trong 3 Bích.

Thiếu niên trẻ tuổi gài máy nghe trộm cũng không phải vì muốn bắt chước nguyên xi cách qua cửa của bọn họ, mà vì cậu đã phải trải qua quá nhiều chuyện – bị đồng đội phản bội, liên minh người khiêu chiến tạm thời toàn quân bị diệt, cơn đói khủng khϊếp trong mật thất ác mộng, phải ăn đồ ăn hết hạn và lá cây để vượt qua mười bốn ngày.

Đổi thành người bình thường khác thì đã sớm suy sụp tâm lý rồi.

Cậu ta không thể tin bất kỳ người khiêu chiến nào được, cho nên lúc vừa đi vào mật thất 3 Bích, cậu ta không ghép đồng đội. Gài máy nghe trộm vào túi sau lưng tất cả người khiêu chiến chỉ vì cậu muốn tìm cho ra người ẩn núp bên trong để ăn cắp vật tư, né tránh tên trộm này, tự mình yên lặng qua cửa.

Mạch suy nghĩ của Ngu Hàn Giang không thể nghi ngờ chính là cách qua cửa chính các, vừa hay không mưu mà hợp với thiếu niên.

Tiêu Lâu nhìn thiếu niên mặt mũi bẩn thỉu lem luốc, nói: “Cậu dám nói hết tất cả những bí mật này cho chúng tôi biết, không sợ chúng tôi gϊếŧ người diệt khẩu sao?”

Thiếu niên cười khổ đáp: “Các người một người là cảnh sát hình sự, một người là giáo sư đại học, một người là ông chủ khởi nghiệp, nếu như cả các người cũng muốn dựa vào cách gϊếŧ người để qua cửa, thế giới này có còn nhân tính không? Nếu vậy thì khả năng tôi không đi xa được, sớm bị đào thải một chút còn có thể bớt tội.”

Nhìn sự mất mát trong mắt của cậu, Tiêu Lâu bỗng cảm thấy có chút đau lòng – đứa nhỏ này cùng lắm cũng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, bị ném vào thế giới tàn khốc này, trải qua nhiều khó khăn như vậy mà còn sống đến giờ đã không dễ rồi.

Thật sự khó lòng mà tưởng tượng nổi cậu ta đã sống thế nào khi phải ăn lá cây qua ngày.

Tiêu Lâu khẽ thở dài nói: “Cậu nói đúng, chúng tôi quả thật đều muốn qua cửa, nhưng những người khiêu chiến khác không trêu chọc chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ không gϊếŧ người. Dù sao thì… thế giới này điên rồi, nhưng chúng tôi còn chưa điên.”

Những lời cuối của Tiêu Lâu khiến thiếu niên thấy nao nao, mắt cũng đỏ hoe.

Rõ ràng cậu ta đang nhớ lại cảnh mình bị phản bội.

Lúc ấy khi đến mật thất 3 Bích thì được ghép đôi với đồng đội ngẫu nhiên, người ghép với cậu ta vừa hay là bạn học. Có thể gặp được một người học cùng trường với mình ở một thế giới xa lạ, cậu vui đến phát điên, rất tin tưởng mà đưa hết kim tệ trên người mình cho đàn anh sử dụng, nghe theo sắp xếp của đàn anh ở lại nhà trọ Sơn Thủy, giấu tất cả vật tư ở dưới giường…

Vào lúc vật tư bị trộm, cậu vẫn lạc quan nói: “Sức ăn của em nhỏ, sau này mỗi ngày em chỉ ăn một gói mì ăn liền và một hộp sữa bò là được, đàn anh ăn nhiều một chút, chúng ta không trả nổi tiền phòng nữa thì ra bên ngoài ngủ, chỉ cần bảo vệ tốt hai ba lô thức ăn này thì có thể miễn cưỡng sống sót qua bảy ngày.”

Đàn anh kia ngoài mặt thì đáp ứng, kết quả lúc sáng sớm khi cậu tỉnh lại, trong phòng chỉ còn một mình cậu.

Cậu còn tưởng đàn anh xảy ra chuyện gì, lòng nóng như lửa đốt, chạy khắp nơi tìm người mà không thấy. Sau này, em gái phòng bên nói cho cậu biết, sáng sớm đàn anh đã đeo ba lô rời khỏi nhà trọ, cậu cuối cùng cũng hiểu rõ – cậu đã bị vứt bỏ rồi.

Vật tư còn lại không đủ cho hai người ăn, nhưng nếu chỉ có một người ăn thì thoải mái.

Lúc ấy cậu đã nản lòng thoái chí, hoàn toàn tuyệt vọng rồi, may mà em gái phòng bên rất hiền lành, mặc dù không có nhiều vật tư nhưng vẫn bằng lòng chia cho cậu một ít để ăn. Ở nhà trọ có một vị luật sư rất tỉnh táo tập hợp mọi người lại với nhau, cùng nhau dọn đến công trường, mỗi ngày bổ sung năng lượng bằng sữa bò, bánh mì và chocolate.

Nhưng chính vì có kẻ ngu xuẩn không chịu nghe lời, không muốn mỗi ngày đều phải ăn bánh mì, ban đêm lén lút nhóm lửa nấu bát mì, thậm chí còn bóc cả xúc xích cho vào.

Ánh lửa giữa đêm khuya và mùi thơm dẫn lũ phạm nhân đến.

Những người kia đều cầm vũ khí, cậu nhìn thấy từng người từng người khiêu chiến bị chém, máu tươi chảy đầy đất.

Ngực của cô bé chia mì tôm cho cậu bị đâm thủng một lỗ lớn. Cậu muốn cứu người mà lại bất lực, chạy trốn bằng thẻ [Dịch chuyển tức thời], cuối cùng vẫn không thể trốn khỏi một lũ ác nhân vây quanh.

Cậu bị một dao đâm chết.

Những ngày ở trong mật thất ác mộng, cậu ta ngơ ngơ ngác ngác mà vượt qua, nếu như không có một khát vọng cầu sinh mạnh mẽ chống đỡ cậu, còn có chút tài nghệ, dựa vào ca hát tìm một vài bạn nhỏ xin chút thức ăn vặt, có lẽ cậu đã sớm chết vì đói.