Chương 53: Khủng Hoàng Tài Chính (13) – Quyết Định

Nhìn thấy thiếu niên hai mắt đỏ hoe ngẩn người, hốc mắt ướŧ áŧ, Tiêu Lâu nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, dịu dàng nói: “Đừng lo lắng, trong mật thất lần này có chúng tôi, cậu nhất định có thể thuận lợi qua ải.

Thiếu niên lâm vào hồi ức ngẩn người, ngẩng đầu lên, đối diện với một đôi mắt trong veo lại dịu dàng.

Tiêu Lâu mỉm cười: “Một mình cậu thế đơn lực bạc, gặp phải nguy hiểm chỉ có thể chạy trốn, còn không nhất định có thể trốn được. Chi bằng cậu gia nhập với chúng tôi, cùng nhau qua cửa mật thất 3 Bích. Nhiều người thì sức lực cũng lớn, huống chi thẻ của cậu có rất nhiều tác dụng đối với chúng tôi.”

“Ý anh nói là… Hai tấm thẻ [Dịch chuyển tức thời] và [Máy nghe trộm] sao?”

Tiêu Lâu gật đầu: “Nếu như cậu bằng lòng tin tưởng chúng tôi, có thể tạm thời giao hai tấm thẻ này cho đội trưởng Ngu không?”

Ngu Hàn Giang nhanh chóng hiểu ra: “Đúng vậy. Với thẻ [Dịch chuyển tức thời] thì tôi có thể nhanh chóng bắt được tên nội gián trà trộn trong đám người khiêu chiến, tìm được vật tư mà hắn đã trộm mất.”

Thiếu niên có chút xoắn xuýt cau này, sau một khắc lại nghe Thiệu Thanh Cách nói: “Mượn thẻ của cậu, tính toán tiền thuê theo ngày, một ngày 50.000, lúc rời khỏi mật thất thì sẽ kết toán. Nếu như cậu lo lắng cho sự an toàn của mình thì cũng có thể hành động cùng một chỗ với chúng tôi.

Nếu như ba người này cùng lúc ra tay với cậu, cậu căn bản không hề có sức phản kháng.

Nhưng mà những người này cũng không trực tiếp đoạt thẻ bài của cậu mà là “mượn”, còn nói muốn trả tiền thuê.

Thiếu niên chăm chú nhìn ba người, có chút không dám tin tưởng.

Cậu đột nhiên nhớ đến câu nói của Tiêu Lâu – thế giới này điên rồi, nhưng chúng tôi vẫn chưa điên.

Ba người này có nguyên tắc và điểm mấu chốt của mình. Bọn họ đều là người bình thường, không mất đi nhân tính và lý trí. Ở thế giới thẻ bài này, thẻ bài chính là vũ khí quan trọng nhất của người khiêu chiến, cướp mất thẻ bài của người khác cũng giống như cướp mạng của người ta vậy.

Cho nên bọn họ không đoạt, bọn họ chỉ mượn thôi.

Ánh mắt của Tiêu Lâu cực kỳ dịu dàng.

Một mình thiếu niên xông pha lâu như vậy rồi, đã trải qua rất nhiều chuyện, đây là lần đầu tiên trái tim cảm nhận được một cảm giác ấm áp vây quanh. Cậu gật đầu thật mạnh, nói: “Có thể cho mọi người mượn thẻ bài này, không cần trả tiền thuê đâu, chỉ cần các anh cho phép tôi cùng hành động, giúp tôi qua cửa là được.”

Tiêu Lâu mỉm cười: “Không thành vấn đề, sau này cậu theo sát tôi đi.”

Ngu Hàn Giang nói: “Như thế này đi, sau khi trời sáng, tôi và sếp Thiệu đến nội thành, thầy Tiêu và… đúng rồi, tên cậu là gì?” Hắn quay đầu nhìn về phía thiếu niên, vẻ sắc bén trong mắt cũng thu lại rất nhiều.

Thiếu niên nghiêm túc đáp: “Em tên là Diệp Kỳ.”

Ngu Hàn Giang gật nhẹ đầu: “Thầy Tiêu và Diệp Kỳ ở lại công trường, nếu có chuyện gì không ổn thì thầy Tiêu dắt cậu ấy vào Đào Hoa Nguyên tránh một lát, gọi điện cho tôi, chúng tôi sẽ nhanh chóng quay về.”

Tiêu Lâu đáp: “Không thành vấn đề. Tôi có thể bố trí cạm bẫy bằng vòng tròn trước, nếu như có người đến cướp bóc thì có thể kéo dài được một chút thời gian.”

Ngu Hàn Giang nói: “Thời gian Đào Hoa Nguyên tồn tại là ba mươi phút, có thẻ [Dịch chuyển tức thời], tôi nhất định có thể quay trở lại trong vòng ba mươi phút, một khi gặp phải nguy hiểm ngay lập tức gọi cho tôi.”

Tiêu Lâu đáp: “Được.”

Thiệu Thanh Cách nói: “Ngày mai tôi phải vào nội thành tìm chỗ nào đó lên mạng, xem xem thị trường chứng khoán hoạt động thế nào, tôi sẽ hành động với đội trưởng Ngu.”

Ba người thương lượng chiến lược ngày mai, thiếu niên đứng bên cạnh nghiêm túc lắng nghe, không chen vào một câu.

Thiệu Thanh Cách đột nhiên quay đầu lại nói: “Diệp Kỳ.”

Thiếu niên bị gọi tên ngay lập tức dựng thẳng lỗ tai lên: “Đây ạ.”

Thiệu Thanh Cách cười híp mắt đáp: “Có thể phiền cậu đi rửa mặt rồi thay một bộ quần áo khác không?” Ánh mắt hắn đảo một vòng từ trên xuống dưới đối phương: “Dù sao đối với gương mặt cực kỳ bẩn này và cả mùi hương kỳ quái trên người cậu, mũi chúng tôi không thể nào thích ứng nổi.”

Hai tai Diệp Kỳ đột nhiên đỏ ửng: “Em, em đi rửa ngay đây ạ.”

Cậu nhóc mở một chai nước khoáng, tới phòng bên cạnh rửa mặt xong lại lấy từ trong ba lô ra một bộ quần áo sạch sẽ để thay.

Sau khi trở về giống như đã đổi thành một người khác.

Thiếu niên trẻ tuổi mặt mày thanh tú, dáng dấp còn rất đẹp, nhất là đôi mắt, đen nhánh mà sáng tỏ, cực kỳ có thần.

So với hình tượng người gom rác mặt mày bôi đầy tro bụi lúc nãy, Diệp Kỳ sau khi đã rửa sạch mặt màu thật sự có vẻ thuận mắt hơn nhiều…

Tiêu Lâu nhớ tới hình ảnh cậu nhóc ca hát, nhịn không được hỏi: “Em học ở học viện âm nhạc sao?”

Diệp Kỳ gật đầu: “Vâng, từ nhỏ em đã thích ca hát rồi, là sinh viên năm nhất của học viện âm nhạc, vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên mới đi đến thế giới này.

Tiêu Lâu hỏi: “Guitar của em đâu?”

Diệp Kỳ đáp: “Cây đàn ấy cũng là thẻ bài.” Cậu lấy ra một tấm thẻ, nói: “Thẻ công cụ cấp A, [Guitar], có thể dùng để chơi nhạc, khi sử dụng kỹ năng khiến cho kẻ địch trong phạm vi choáng váng trong ba giây.”

Tiêu Lâu: “…”

Thẻ bài kỳ quái trên tay đứa nhóc này cũng nhiều thật.

Có thể sống sót trong mật thất ác mộng, thật sự là một chú gián đánh mãi không chết.

Ngu Hàn Giang đưa mắt nhìn thời gian, nói: “Đã 4:30 rồi, chúng ta nhanh chóng xuống lầu chuyển vật tư lên đi.”

Diệp Kỳ nói: “Để tôi giúp một tay. Thẻ [Dịch chuyển tức thời] có thể dịch chuyển 50m, tôi bê cái thùng rồi dịch chuyển thì có thể tiết kiệm rất nhiều sức lực.”

Ngu Hàn Giang: “…”

Đây đúng là một biện pháp tốt.

Thiệu Thanh Cách ở lại, ba người còn lại nhanh chóng đi xuống lầu khiêng đồ.

Có sợ giúp sức của thẻ bài [Dịch chuyển tức thời], cả một xe vật tư bị Diệp Kỳ chuyển đến đầu cầu thang, Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang chỉ cần chuyển đồ lên tầng ba, cậu có thể nhanh chóng đưa vật tư dịch chuyển vào phòng.

Tiêu Lâu quan sát hình ảnh thiếu niên khiêng thùng dịch chuyển qua lại rất kỳ bí, nhịn không được cảm thán: “Đứa nhỏ này thật sự rất linh hoạt.”

Ngu Hàn Giang tới gần, thấp giọng nói: “Thế nào, cậu muốn kéo cậu ta làm đồng đội sao?”

Tiêu Lâu cười nói: “Có thể sống sót rời khỏi mật thất ác mộng, thực lực của cậu ấy rất mạnh. Chỗ lợi hại nhất của Diệp Kỳ không phải năng lực chiến đấu, mà là tính linh hoạt cao và khả năng thích ưng với hoàn cảnh khốc liệt, tôi cảm thấy có thể suy xét đến việc để cậu ấy gia nhập. Dù sao bây giờ sếp Thiệu cũng đang đi lẻ, hai người bọn họ đều không muốn bị đồng đội heo liên lụy nên mới không ghép đội ngẫu nhiên, có lẽ có thể để hai người họ cùng vượt ải các mật thất khác.

Ngu Hàn Giang cẩn thận ngẫm nghĩ, nói: “Ý kiến rất hay. Thiệu Thanh Cách không am hiểu mật thất Cơ, nếu như có Diệp Kỳ sử dụng [Máy nghe trộm] đi theo hỗ trợ, bọn họ có thể nhẹ nhàng qua ải [Lá phong nhuốm máu], rút được một ít thẻ tốt.

Tiêu Lâu nói: “Trở về hỏi ý kiến hai người ấy thử đi.”

Thật ra, Tiêu Lâu bằng lòng thu nhận Diệp Kỳ làm đồng đội cũng vì có một nguyên nhân mấu chốt.

Diệp Kỳ biết rất nhiều, thậm chí trải qua mật thất ác mộng mà phần lớn người khiêu chiến cũng không dám nghĩ đến. Nhưng mà cậu vẫn có thể giữ gìn một tâm hồn lương thiện. Cậu gài máy nghe lén cho tất cả người khiêu chiến, biết nơi mà tất cả mọi người giấu vật tư nhưng đến một hộp sữa bò cũng không trộm, mà là cẩn thận từng chút một tránh né hiểm nguy, tự mình nghĩ biện pháp qua cửa.

Lúc sắp chết đói ở mật thất ác mộng, cậu cũng không làm chuyện như trộm cắp.

Có thể trong điều kiện gian khổ như vậy bảo trì bản tâm thật không dễ dàng.

Cậu ấy đã từng bị phản bội, biết được cảm giác bị phản bội khó chịu cỡ nào. Vì thế nên cậu sẽ không dùng phương thức giống như vậy đối xử với người khác. Nếu để cậu ấy gia nhập đoàn đội, Tiêu Lâu tin rằng cậu ấy sẽ không bao giờ phản bội.

Sau khi trở lại tầng ba, Tiêu Lâu nói suy nghĩ của mình cho Diệp Kỳ và Thiệu Thanh Cách: “Hay là hai người cùng đi mật thất Cơ đi?”

Diệp Kỳ thấp thỏm nhìn Thiệu Thanh Cách nói: “Thầy Tiêu nói đúng, em không có đồng đội, vào mật thất 3 Cơ sẽ ghép đội ngẫu nhiên, lỡ như lại ghép phải đồng đội xấu thì rất có thể bị đào thải.”

Thiệu Thanh Cách cười híp mắt nhìn cậu ta: “Cậu muốn ghép đội với tôi sao?”

Diệp Kỳ gật đầu thật mạnh: “Có thể không ạ?”

Thiệu Thanh Cách nhún vai: “Nếu như cậu cản trở tôi thì tôi sẽ không chút do dự ném cậu ra ngoài.”

Diệp Kỳ lập tức cam đoan: “Sẽ không đâu, điểm vượt ải mật thất 2 Cơ của em đạt cấp S, em từng chơi không ít trò chơi chạy trốn khỏi mật thất trong hiện thực, mặc dù không nhiều nhưng vẫn biết đại khái cách sưu tầm đầu mối, nhất định sẽ không gây rối đâu.”

Thiệu Thanh Cách đạt điểm C cười một cái rồi nói: “Được thôi, vậy tôi miễn cưỡng kéo cậu theo vậy.”

Tiêu Lâu và Thiệu Thanh Cách: “…”

Sếp Thiệu, cái tên dốt mật thất Cơ như anh mà cũng dám nói sẽ kéo cậu nhóc theo hả? Có mà cậu ấy kéo anh theo thì có!