Chương 55: Khủng Hoảng Tài Chính (15) – Nội Gián

Hôm nay Ngu Hàn Giang và Thiệu Thanh Cách vào nội thành có hai mục đích, một là do Thiệu Thanh Cách sợ mất điện, ngắt mạng, muốn nhanh chóng thực hiện xong các giao dịch bán khống cổ phiếu; thứ hai, Ngu Hàn Giang muốn tìm tên nội gián đã trà trộn vào trong nhóm người khiêu chiến để ăn cắp vật tư.

Ông chủ nhà trọ Sơn Thủy nói, Từ Chính Dương đã trả phòng đi mất rồi, nhưng để an toàn, Ngu Hàn Giang vẫn gài một máy nghe trộm vào trên người ông chủ, hai máy khác thì gài vào ngã rẽ trên tầng hai và trên hành lang mà trước đó Thiệu Thanh Cách từng ở.

Sau khi hai người rời khỏi nhà trọ thì tìm một chỗ đàng hoàng những yên tĩnh, bắt đầu nghe ngóng động tĩnh bên trong máy nghe trộm.

Đại khái qua khoảng nửa tiếng đồng hồ, ở máy nghe trộm gài tại nhà trọ Sơn Thủy vang lên một giọng nữ êm ái: “Ông chủ, chúng tôi không có tiền mặt, có thể dùng sữa bò và mì ăn liền ra ứng tiền phòng được không?”

Ông chủ cười nói: “Được chứ! Tôi muốn bốn thùng sữa bò và bốn thùng mì ăn liền.”

Cô gái nói: “Có thể thương lượng một chút không? Chúng tôi cũng chẳng còn lại bao nhiêu… Ba thùng có được không?”

Ông chủ nói: “Mỗi ngày giá hàng hóa lại tăng gấp đôi, hôm qua là hai thùng, hôm nay phải là bốn thùng, tôi không hề tính sai!”

Cô gái thương lượng cùng đồng đội: “Chúng ta không có nhiều vật tư như vậy đâu, hay là ra ngoài ở đi?”

Người còn lại nói: “Được. Tôi cảm thấy dừng bốn thùng sữa bò và bốn thùng mì ăn liền đổi lấy một đêm trọ lại không có lời.”

Hai người đưa ra quyết định cuối cùng: “Vậy chúng ta trả phòng đi, nếu như giá phòng còn tiếp tục tăng nữa, nói không chừng đến mai, ông chủ sẽ đòi chúng ta tám thùng sữa bò đấy.”

Ông chủ cười nói: “Đừng vội vàng trả phòng, tôi thấy hai cô gái nhỏ các cô thật là đáng thương, ngủ ngoài đường đâu có an toàn đâu. Vậy cứ theo giá của hai người, ba thùng đi, nếu như bằng lòng thì các cô có thể trả tiền phòng nhiều ngày cùng một lần.”

Hai cô gái không nghĩ đến thái độ của ông chủ lại dịu xuống, lập tức đồng ý: “Vậy chúng tôi dùng sáu thùng sữa bò và mì ăn liền để ứng trước hai ngày tiền phòng vậy.”

Không lâu sau đó, lại có hai người khiêu chiến nam đến bàn tiếp tân tìm ông chủ thương lượng dùng vật tư để ứng tiền phòng, kết quả cũng giống như lần trước, ban đầu ông chủ đòi bốn thùng sữa bò, bốn thùng mì ăn liền để ứng một ngày chi phí ăn ở, hai người không bằng lòng, ông chủ liền cười híp mắt ra giá ưu đãi cho họ.

Ở phía nhà trọ Sơn Thủy chỉ có hai người khiêu chiến kiên quyết muốn trả phòng, những người khác đều dùng vật tư để trả phí ăn ở.

Ở khách sạn của Thiệu Thanh Cách thì hoàn toàn khác biệt. Có vài nhóm người khiêu chiến đến chỗ tiếp tân đề nghị dùng vật tư ứng tiền ăn ở nhưng tiếp tân khách sạn lại không để ý đến bọn họ. Ngược lại, em gái tiếp tân rất lạnh lùng đáp: “Tiền lương của chúng tôi cũng sắp không trả nổi rồi, khách sạn này còn không biết còn có thể tiếp tục kinh doanh hay không còn chẳng biết, mấy người không muốn ở nữa thì thôi!”

Những người khiêu chiến này rơi vào đường cùng đành phải trả phòng rời đi.

Ngu Hàn Giang hơi nhíu mày: “Không hợp lý.”

Thiệu Thanh Cách cẩn thận nghĩ ngợi, nói: “Tôi nhớ là Diệp Kỳ từng nói vật tư của những người khiêu chiến đã bị mất trộm rất nhiều vào đêm thứ hai, ngày thứ ba thì cùng nhau rời khỏi nhà trọ. Dưới sự dẫn dắt của một luật sư, mọi người cùng đi tới công trường, tập trung hết vật tư lại rồi phân phát, cùng nhau sống sót. Nếu không có người ngu dốt nhóm lửa nấu mì vào ban đêm dẫn nhóm phạm nhân đến thì nhóm của bọn họ hẳn là có thể qua cửa được rồi?”

Ngu Hàn Giang lại không cho là vậy: “Tôi cảm thấy cho dù không có người nhóm lửa thì bọn họ cũng rất khó có thể cùng nhau qua cửa.”

Thiệu Thanh Cách có chút bất ngờ: “Đội trưởng Ngu nói là phía sau vẫn còn một cái bẫy mà người gác cửa bố trí nữa sao?”

Ngu Hàn Giang gật đầu, cẩn thận phân tích: “Đầu tiên, nguyên nhân mà nhóm người Diệp Kỳ rời khỏi nhà trọ Sơn Thủy là do vào đêm ngày thứ hai, vật tư của người khiêu chiến bị lấy mất 80%, đồ ăn mọi người còn chẳng được bao nhiêu. Tất cả gom góp lại, anh có sữa bò, tôi có bánh mì, anh ta có chocolate, phân phối theo nhu cầu, nhiều người thì sức lực lớn nên mới có cơ hội sống sót cùng nhau.”

Thiệu Thanh Cách có chút nheo mắt lại: “Nhưng mà hôm nay ở nhà trọ Sơn Thủy, vật tư của người khiêu chiến không bị trộm.”

Ngu Hàn Giang nói: “Bởi vì tôi và thầy Tiêu ra tay, đêm qua lúc tên nội gián kia đến ăn trộm đã bị chúng tôi ép phải chạy trốn. Lúc đó, hắn vì chạy trốn mà gϊếŧ chết đồng đội, vẫn chưa kịp trộm vật tư của những người khiêu chiến khác trong nhà trọ Sơn Thủy.”

Tính cảnh giác của Ngu Hàn Giang và Tiêu Lâu quá mạnh, sau khi phát hiện ra sự tồn tại của kẻ trộm, cố ý dụ rắn ra khỏi hang, ép kẻ trộm chạy mất, thay đổi mật thất vốn có của 3 Bích. Dưới tình huống vật tư không bị trộm mất, trong tay những người khiêu chiến đều có đủ vật tư ăn uống bảy ngày, tất nhiên không cần phải trả phòng.

Hơn nữa ông chủ của nhà trọ Sơn Thủy cực kỳ dễ nói chuyện. Tính toán dựa trên việc giá hàng hóa tăng gấp bội, tiền phòng vào ngày thứ ba vốn nên là bốn thùng sữa bò và mì ăn liền, ưu đãi của ông ta khiến tất cả mọi người đều chỉ cần trả ba thùng, giữ lại được phần lớn người khiêu chiến.

Thiệu Thanh Cách phản ứng kịp thời: “Ông chủ nhà trọ có vấn đề sao?”

Ngu Hàn Giang lạnh nhạt gật nhẹ đầu: “Có hai khả năng. Thứ nhất, ông chủ nhà trọ là người cực kỳ khôn khéo, biết dưới tình huống khủng hoảng tài chính bùng nổ, có rất ít người địa phương sẽ nghĩ lại ở chỗ của mình, phòng ở trống không, không thể kiếm được đồng nào, còn không bằng giữ nhóm “người xứ khác” này lại, lấy vật tư thay cho tiền thuê phòng còn có thể kiếm được chút đỉnh.”

Hắn hơi dừng lại, sau đó lại nói tiếp: “Khả năng thứ hai, ông ta cố ý dùng giá ưu đãi đễ giữ người khiêu chiến lại.”

Thiệu Thanh Cách nhíu mày: “Ý của anh muốn nói là vì tối hôm qua Từ Chính Dương ăn cắp thất bại, vật tư của những người khiêu chiến vẫn còn, ông ta cố ý giữ mọi người lại để thuận lợi cho Từ Chính Dương tiếp tục trộm đồ, ông chủ kia chính là đồng bọn của tên họ Từ sao?”

Giới hạn ba giờ của máy nghe trộm đã đến, Ngu Hàn Giang thu hồi máy nghe trộm lại, lạnh lùng nói: “Nếu không sao Từ Chính Dương có thể tự nhiên ra vào nhà trọ Sơn Thủy, còn có thể nắm giữ tất cả thông tin về vật tư của những người khiêu chiến khác chứ?”

Nhớ tới dáng vẻ ông chủ nhà trọ nhiệt tình mời chào khách hàng, còn có nụ cười vừa nãy khi giúp họ tìm thông tin của Từ Chính Dương, Thiệu Thanh Cách chỉ cảm thấy toàn thân phát run: “Mật thất Bích toàn là bẫy thôi sao? Thế này là muốn dẫn tất cả người khiêu chiến vào ổ sói à?”

Sắc mặt Ngu Hàn Giang cực kỳ khó coi, nói: “Những người khiêu chiến đến đây sẽ vô thức đi tìm nơi ở có giá cả rẻ nhất mà không hề hay biết đây thật sự là một hắc điếm. Ông chủ và người tự do bắt tay nhau gây án, nắm giữ tất cả thông tin về “người xứ khác”, ăn cắp vật tư của “người xứ khác”, kiếm được lợi ích khổng lồ nhờ khủng hoảng tài chính!”

Trên thực tế, vào lúc bắt đầu, mật thất 3 Bích đã định sẵn từng bước đi của người khiêu chiến sẽ vô cùng gian nan.

Tìm phòng ở tốt thì không trả nổi tiền thuê; nếu tìm nơi rẻ nhất thì đã có sẵn một cái bẫy chờ họ.

Lúc làm thủ tục thuê phòng, ông chủ sẽ ngay lập tức đoán ra được thân phận của “người xứ khác”; khi những người khiêu chiến khác đến siêu thị chuyển vật tư, ông chủ đứng ở quầy tiếp tân tự nhiên sẽ biết rất rõ mọi người đưa bao nhiêu đồ trở về.

Từ Chính Dương chỉ cần dùng thân phận người khiêu chiến ở lại nhà trọ Sơn Thủy, lợi dụng [Áo choàng tàng hình] và [Chìa khóa vạn năng] thì có thần không biết quỷ không hay đột nhập vào phòng rồi trộm vật tư của người khiêu chiến đem về phòng mình.

Thiệu Thanh Cách hơi nghi ngờ: “Theo cách giải thích của đội trưởng Ngu, [Áo choàng tàng hình] và [Chìa khóa vạn năng] đều là phần thưởng khi qua cửa mật thất 3 Cơ, tên Từ Chính Dương này là người tự do, làm sao hắn có thể sở hữu nhiều thẻ bài như vậy được?”

Ngu Hàn Giang cúi đầu trầm tư trong chốc lát, đột nhiên nghĩ đến một khả năng: “Nếu hắn muốn giả danh người khiêu chiến thì có một cách – gϊếŧ chết một người khiêu chiến rồi thế chỗ người đó.”

Nếu như vậy thì việc trên người hắn có thẻ bài của người khiêu chiến cũng có thể hiểu được.

Hắn luôn chú ý đến động tĩnh trong thành phố, ngay lúc bắt đầu ra tay với một “người xứ khác” đi lẻ, gϊếŧ chết đối phương, cướp thẻ bài của đối phương, đồng thời thay thế thân phận của người này, sau đó trà trộn trong đám người khiêu chiến để ăn trộm vật tư.

Tên của hắn cũng không phải Từ Chính Dương mà chỉ thay thế người khiêu chiến tên là Từ Chính Dương.

Từ Chính Dương thật sự đã bị hắn gϊếŧ chết, đồng đội được ghép với Từ Chính Dương cũng chết dưới dao của hắn.

Toàn thân Thiệu Thanh Cách rét run: “May mà khi tôi đến mật thất này không có ghép đồng đội, lỡ như lúc ghép đội ngẫu nhiên hắn gϊếŧ chết đồng đội của tôi rồi giả mạo, nói không chừng tôi sẽ là người trúng chiêu.”

Lúc qua cửa mật thất 2 Nhép, người gác của cũng từng nói, mật thất cấp C yêu cầu mọi người phải nhanh chóng ghép đội, ghép đồng đội ngẫu nhiên, ghép phải người nào cũng khó nói chắc được.

Mật thất 3 Bích không có cách nào bẫy những người vốn không tổ đội như Thiệu Thanh Cách và Diệp Kỳ, bởi vì bọn họ vốn không có đồng đội, không có khả năng đột nhiên lòi ra một người đồng đội; những người đã ghép đội từ trước, cùng nhau hành động như Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang cũng sẽ không cho boss cơ hội này.

Chỉ có những người sau khi qua cửa thứ hai mà chưa có đồng đội cố định, ghép đôi ngẫu nhiên rất có khả năng bị rơi vào bẫy, không đủ cảnh giác rồi bị boss gϊếŧ chết và thay thế, bản thân làm bạn cùng sói lớn mỗi ngày mà không biết.

Thiệu Thanh Cách có chút thương cảm với những người khiêu chiến này, một người tên là Từ Chính Dương vừa bắt đầu đã bị boss gϊếŧ chết; một tên đồng đội khác bị Từ Chính Dương giả xử lý, có lẽ đến chết mà hai người này cũng không hiểu vì sao mình lại chết.

Ngu Hàn Giang nói: “Có thẻ vượt ải hoàn hảo ở 3 Cơ thì thực lực của họ hẳn là cũng không kém, nhưng bọn họ quá tự tin, còn không đủ thận trọng, gặp được “đồng đội” xa lạ mà không đề phòng nên mới bị boss chui qua kẻ hỡ.”

Thiệu Thanh Cách đau đầu đè lại huyệt thái dương: “Mật thất 2 Bích có một thủ lĩnh zombie Lưu Tiểu Nguyên, mật thất 3 Bích thì lại có một tên boss giả làm người khiêu chiến, đến cả ông chủ nhà trọ Sơn Thủy cũng là đồng lõa, nếu không phải có phân tích của đội trưởng Ngu anh, tôi cũng không nghĩ đến nhà trọ Sơn Thủy lại là một cái hắc điếm!”

Ngu Hàn Giang nói: “Tối hôm qua có một người chết ở nhà trọ Sơn Thủy mà hôm nay ông chủ vẫn bình tĩnh như vậy, nhất định là có vấn đề.”

Ông chủ đã bắt tay với người tự do, nhà trọ Sơn Thủy đã trở thành một hắc điếm chuyên lừa đảo “người xứ khác”.

Ở khách sạn cách một con đường có ít người khiêu chiến nên trong đêm đầu tiên “Từ Chính Dương” mới chọn nơi ít người để ra tay. Ngày thứ hai, hắn mới chuyển mục tiêu lên những người khiêu chiến tụ tập tại nhà trọ Sơn Thủy, lúc này sẽ có hai kết quả.

Kết quả thứ nhất Diệp Kỳ đã từng trải qua, người khiêu chiến không đủ cảnh giác, bị trộm phần lớn vật tư, dưới tình huống bất đắc dĩ chỉ có thể cùng nhau di chuyển đến công trường, trừ loại người vứt bỏ đồng đội, ôm vật tư chạy trốn một mình như đàn anh của Diệp Kỳ và những người từ đầu đã giấu vật tư ở nơi khác, những người khiêu chiến tụ tập ở công trường có khả năng bị đoàn diệt rất lớn.

Kết quả thứ hai, bên trong đám người khiêu chiến có những người đủ cảnh giác như Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang, đồng thời có cao thủ bắt trộm, lúc này thì boss của mật thất sẽ dùng thủ đoạn cực đoan để chạy trốn, những người khiêu chiến khác có thể tạm thời bảo vệ được vật tư, nhưng ông chủ sẽ dùng thủ đoạn “ưu đãi”, cố ý giữ mọi người lại, giúp “Từ Chính Dương” tiếp tục trộm đồ của mọi người.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đêm nay “Từ Chính Dương” sẽ một lần nữa quay lại nhà trọ Sơn Thủy, một khi phần lớn vật tư của người khiêu chiến trong nhà trọ bị trộm, bọn họ sẽ không thể không rời khỏi chỗ ấy được, một lần nữa tự tập đến công trường.

Ngu Hàn Giang nghĩ thông suốt mọi chuyện cũng cảm thấy Át Bích và Át Chuồn bố trí mọi chuyện thật tinh vi.

Ở mật thất 3 Bích, người có thể thuận lợi sống sót chỉ có thể là ba loại người: Hạng người vứt bỏ đồng đội, dùng thủ đoạn độc ác độc chiếm vật tư; những người ngay từ lúc đầu đã trực tiếp ngủ đầu đường thay vì chọn nghỉ chân chân trong nhà trọ và khách sạn; những người khiêu chiến cẩn thận có tính cảnh giác cao, phân vật tư thành từng nhóm để cất giấu, tùy lúc có thể rời đi.

Những người khiêu chiến khác thành thật tích trữ vật tư, nghỉ chân trong nhà trọ, gần như đã định trước là sẽ bị đào thải.

Ngu Hàn Giang đứng dậy: “Chúng ta phải nhanh chóng trở về, tôi lo rằng những người khiêu chiến trả phòng ở khách sạn bên kia sẽ ùa ra công trường, nhóm thầy Tiêu sẽ gặp nguy hiểm.

Thiệu Thanh Cách cũng cảnh giác đứng dậy: “Đi thôi!”

***

Lúc này đã là buổi trưa rồi.

Đường cái bị mặt trời nóng rực nướng chín đến mức sắp tan chảy, cây cối trên đường đều bị phơi héo rũ, lá cây phờ phạc cụp xuống.

Trên đường lớn của thành phố vẫn kẹt cứng như trước, không có sự chỉ huy của cảnh sát giao thông, xe không đi qua được, cộng với một ít sự cố va chạm do tắc đường tạo ra, một ít tài xế xuống xe để cãi nhau, khiến khung cảnh kẹt xe càng thêm hỗn loạn.

Một lượng lớn xe cộ nhả khói, dường như muốn khiến nhiệt độ xung quanh tăng thêm mấy phần, tiếng còi xe trên đường vang lên đinh tai nhức óc.

Chỉ cần trên xe vẫn còn xăng thì có thể mở điều hòa, nhưng cứ kẹt xe mãi như thế thì xăng trong xe kiểu gì cũng xài hết, huống chi giá xăng đã tăng đến mức phần lớn người không thể chịu được. Có rất nhiều trốn trong xe hưởng điều hòa không khí, mặt mũi đầy nôn nóng bất an, có người thậm chí còn không chờ nổi, trực tiếp bỏ xe chạy trốn.

Trên đường cái có người đập phá cửa hàng ven đường, đi vào cướp đoạt.

Có người đi đập máy rút tiền tự động, lại phát hiện bên trong không có lấy một đồng kim tệ, hùng hùng hổ hổ quay người bỏ chạy.

Ngân hàng bị cướp, bất đắc dĩ phải đóng cửa.

Siêu thị ở quảng trường trung tâm không còn người có kiên nhẫn xếp hàng tính tiền nữa, rất nhiều cư dân tràn vào siêu thị, đánh đập cướp bóc, các kệ hàng đều bị cướp sạch sành sanh. Mặt mũi quản lý siêu thị tràn đầy hoảng sợ muốn đóng cửa siêu thị, nhưng đoàn người chen chúc quá đông, không đi đến cửa được, có người không cẩn thận té ngã, người phía sau không dừng lại được, bị đẩy ra giẫm lên, một ông lão ngã nhoài trên mặt đất cứ bị giẫm chết tươi như thế…

Đám đông chen chúc giống như một chuỗi “hiệu ứng domino” bị ngã xuống, bên tai Ngu Hàn Giang không ngừng vang lên tiếng la khóc, tiếng thét chói tai, ự hỗn loạn trong siêu thị đã biến thành một vụ giẫm đạp chết người trên diện rộng vô cùng nghiêm trọng!

Thiệu Thanh Cách lạnh hết sống lưng, không nỡ nhìn nữa: “Đáng sợ quá, không biết sẽ có bao nhiêu người chết…”

Một khi sự kiện giẫm đạp tập thể như thế này xảy ra thì sẽ có vô số người chết và bị thương!

Sắc mặt Ngu Hàn Giang ngày càng khó coi, lấy sức lực của một mình hắn, cho dù có ở ngay hiện trường cũng chẳng giúp được gì, nhưng cứ trơ mắt nhìn nhiều người bị giẫm đạp đến chết như vậy, hắn không thể giằng xuống cơn giận trong lòng mình.

Tiêu Lâu nói đúng… Thế giới này điên rồi.

Ngu Hàn Giang siết chặt nắm đấm, ép buộc mình nghiêng đầu đi không được nhìn khung cảnh tàn nhẫn trước mặt nữa, trực tiếp kích hoạt thẻ bài [Dịch chuyển tức thời], cùng Thiệu Thanh Cách trở lại công trường bằng tốc độ cực nhanh.

Gần như cùng lúc đó, Tiêu Lâu gửi cho hắn một tin nhắn: [Đội trưởng Ngu, có rất nhiều người khiêu chiến đột nhiên đến công trường.]

Ngu Hàn Giang vội vàng hỏi: [Cậu không sao chứ? Bọn họ có cướp đoạt vật tư hay làm cậu bị thương không?]

Tiêu Lâu: “…”

Chẳng lẽ trong lòng đội trưởng Ngu, anh không hề có một chút năng lực tự vệ nào sao?

Có lẽ trong mắt đội trưởng Ngu, giáo sư đại học Tiêu Lâu là một con người ôn hòa nhã nhặn, bình thường chưa từng đánh nhau với người khác, thể lực cũng không phải rất mạnh, phải mang [Giày tăng tốc] mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp Ngu Hàn Giang.

Nhưng đừng quên đây là thế giới thẻ bài.

Một con người ôn hòa ở thế giới này cũng nhất định phải ép buộc bản thân mình mạnh lên, kẻ yếu chỉ có thể chờ đợi bị đào thải.

Nếu như Tiêu Lâu cần phải dựa vào người khác bảo vệ thì đó không phải là Tiêu Lâu.

Ngu Hàn Giang thấy anh im lặng không nói gì nữa còn tưởng anh gặp phải chuyện gì phiền phức không tiện nói chuyện, ngay lập tức tăng tốc độ, dịch chuyển như bay cùng Thiệu Thanh Cách trở về công trường.

Nhưng tình huống trước mặt lại khiến cho Ngu Hàn Giang và Thiệu Thanh Cách đồng thời sửng sốt.

Chỉ thấy trong gian phòng bên trong góc Tây Bắc ở tầng ba, Tiêu Lâu trông rất ung dung, trên mặt thậm chí còn mang theo vẻ tươi cười.

Ngón tay anh hơi giơ lên, những vòng tròn kim loại màu bạc lơ lửng trước mặt anh, bên cạnh là hai người đàn ông bị vòng tròn lít nha lít nhít trói chặt từ đầu đến chân không thể cử động được; hai cô gái bên cạnh cũng bị từng vòng từng vòng kim loại nối với nhau trói chân lại không thể đứng vững, chỉ có thể dựa vào vách tường để giữ cơ thể thăng bằng; còn có một nam một nữ trực tiếp bị vòng tròn treo lên xà ngang, mặt mày hoảng sợ đang cầu xin tha thứ.

Ngu Hàn Giang: “…”

Thầy Tiêu thật giỏi.

Xem ra là hắn lo lắng thừa rồi.

Nhìn thấy Ngu Hàn Giang và Thiệu Thanh Cách trở về, Tiêu Lâu lập tức mỉm cười đi qua, nói: “Mấy người này trông thấy chỉ có hai người là tôi và Diệp Kỳ, vật tư trong phòng lại nhiều như vật, thế mà dám đi vào trực tiếp cướp đoạt, đều bị tôi bắt lại rồi.”

Diệp Kỳ đứng bên cạnh mang vẻ mặt tràn đầy sùng bái mà nhìn Tiêu Lâu: “Thầy Tiêu thật sự đã đoán trước được, sau khi hai người đi anh ấy đã vẽ rất nhiều vòng tròn dự bị, lúc nãy thao tác liên tục đến mức cả em cũng không nhìn thấy, anh ấy cứ giống như đang làm ảo thuật vậy, hai ba cử động đã trói mấy tên khốn này lại!”

Sáu người bị trói: “…”

Trên công trường chỉ có một thiếu niên mặt mày thanh tú và một người đàn ông trông dịu dàng tao nhã, còn tưởng rằng rất dễ đối phó.

Mẹ nó ai mà ngờ lại đi vào cạm bẫy vòng tròn, 6vs2 lại thua hoàn toàn, tất cả đều bị bắt làm tù binh, thật sự quá mất mặt rồi!