Chương 56: Khủng Hoảng Tài Chính (16) – Biến Cố

Tiêu Lâu khống chế sáu người này lại bằng vòng tròn, sau đó gọi Ngu Hàn Giang, Thiệu Thanh Cách và Diệp Kỳ sang phòng bên cạnh bàn bạc đối sách.

Anh nhìn về phía Ngu Hàn Giang, nhẹ giọng hỏi: “Đội trưởng Ngu, tình hình trong nội thành thế nào rồi?”

Ngu Hàn Giang đáp: “Nội thành đã mất nước, cúp điện, ngắt mạng, giao thông đã hoàn toàn tê liệt, ở siêu thị còn xảy ra sự cố giẫm đạp rất nghiêm trọng.

Sắc mặt Tiêu Lâu thay đổi một chút: “Xem ra tình huống càng ngày càng trở nên tồi tệ rồi…”

Thiệu Thanh Cách nói: “Đúng vậy, ngân hàng bị cướp, máy rút tiền tự động bị đập phá, siêu thị chật cứng người, thật sự rất đáng sợ. May mà tôi kịp thời kết toán xong tài khoản trước khi sập mạng, lần này bán khống cổ phiếu kiếm được khoảng 1.000.000 tiền lời.

Diệp Kỳ nghe thấy 1.000.000, hai mắt bỗng nhiên trừng lớn: “1.000.000? Nhiều tiền như vậy sao?”

Thiệu Thanh Cách liếc cậu một cái, bình tĩnh đáp: “Cái này chưa nhiều đâu, nếu có thể cho tôi thêm mấy ngày, tôi còn có thể kiếm lời gấp mấy lần.”

Diệp Kỳ trợn mắt há mồm. Người khiêu chiến khác bị đẩy vào thể giới khủng hoảng tài chính, đến sống sót cũng là cả một vấn đề rồi. Tên đàn ông thắt một cái đuôi tóc này thế mà còn có thể kiếm bộn tiền bằng khủng hoảng tài chính sao?

Đối diện với ánh mắt khϊếp sợ của thiếu niên, Thiệu Thanh Cách nheo mắt cười nói: “Có phải cảm thấy cực kỳ vinh hạnh khi được ghép đội với tôi không?”

Diệp Kỳ gật đầu như giã tỏi: “Vâng, sau này nhờ sếp Thiệu chiếu cố nhiều hơn!”

Tiêu Lâu và nhìn Thiệu Thanh Cách một cái, không bóc trần sự thật hắn là một tên dốt mật thất Cơ và Rô.

Ngu Hàn Giang nghiêm túc nói: “Còn một chuyện nữa, tiếp tân ở khách sạn mà sếp Thiệu từng thuê không chịu để người khiêu chiến dùng vật tư để ứng tiền phòng, hôm nay giá đã tăng tám lần, có rất nhiều người khiêu chiến trả phòng đi nơi khác tìm chỗ ở. Những người khiêu chiến bị trộm trước đó cũng đã rời đi hết rồi.

Thiệu Thanh Cách bổ sung thêm: “Nhưng phần lớn người khiêu chiến ở nhà trọ Sơn Thủy đều ở lại, bởi vì ông chủ đã giảm giá cho bọn họ… Đội trưởng Ngu nghi ngờ ông chủ ấy chính là đồng bọn của tên trộm kia.”

Tiêu Lâu giật mình: “Đồng bọn? Chẳng lẽ nhà trọ Sơn Thủy là một hắc điếm sao?”

Diệp Kỳ cũng bị suy nghĩ này dọa sợ, tỉ mỉ nhớ lại những chuyện mà mình đã trải qua trước đó, cậu chỉ cảm thấy như mình đột nhiên thông suốt: “Hóa ra là vậy! Vật tư của chúng tôi đều bị trộm vào đêm thứ hai, hơn nữa còn không có ai phát hiện ra mình bị trộm như thế nào, nếu như không phải đối phương hiểu rõ tình hình nhà trọ thì làm sao có thể trộm hết vật tư của mười căn phòng chỉ trong một đêm chứ? Nói không chừng là do ông chủ nhà trọ trực tiếp thả vào tất cả các phòng mấy thứ như thuốc mê!”

Tiêu Lâu cau mày suy nghĩ một lát, nói: “Trước đó tôi và đội trưởng Ngu từng suy đoán, tên trộm này đã dùng [Áo choàng tàng hình] và [Chìa khóa vạn năng], nhưng [Áo choàng tàng hình] chỉ có tác dụng trong ba mươi phút, không thể chuyển nhiều vật tư đi như vậy được. Nếu như đồng bọn là ông chủ vậy thì rất đơn giản, hắn thậm chí còn không cần tốn sức vận chuyển vật tư đi nơi khác, chỉ cần giấu luôn ở nhà trọ Sơn Thủy là được.”

Ngu Hàn Giang gật đầu: “Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, vật tư bị trộm hẳn là vẫn còn bị giấu ở nhà trọ Sơn Thủy.”

Diệp Kỳ nói: “Vào ngày thứ hai, chúng tôi nghi ngờ trong nhóm người khiêu chiến có nội gián, mọi người cùng lục soát tất cả phòng nhưng đều không phát hiện vật tư… Chẳng lẽ trong nhà trọ này còn có phòng chứa đồ hay là những nơi như tầng hầm và mật thất sao?”

Tiêu Lâu gật đầu: “Khả năng có tầng hầm rất lớn.”

Thiệu Thanh Cách nhìn về phía Ngu Hàn Giang, nói: “Sau khi tên trộm này bị hai người phát hiện đã thẳng tay gϊếŧ người rồi chạy trốn, có thể thấy được hắn rất hung tàn. Chúng ta vẫn đừng nên quan tâm đến chuyện ở nhà trọ bên ấy. Vật tư của bốn người chúng ta nhiều như vậy, còn có cả thẻ [Dịch chuyển tức thời] của Diệp Kỳ, Đào Hoa Nguyên của thầy Tiêu, chúng ta có thể dời vị trí mọi lúc, sống qua bảy ngày để vượt ải mật thất là không thành vấn đề.

Diệp Kỳ, Tiêu Lâu đều nhìn về phía Ngu Hàn Giang.

Ngu Hàn Giang im lặng một lát rồi nói: “Tôi vẫn muốn đi xem một chút.”

Dù sao thì hắn cũng là cảnh sát, những chuyện giống như sự kiện giẫm đạp hôm nay, hắn đành bất lực. Nhưng mà những người khiêu chiến ở nhà trọ bên kia đều là người vô tội, nơi đó có một tên hung phạm lúc nào cũng có thể cướp đoạt vật tư, thậm chí còn có thể gϊếŧ người, hắn biết chắc rằng ở đó sẽ có nguy hiểm xảy ra, hắn không thể ngồi im mặc kệ được.

Thiệu Thanh Cách nói: “Đội trưởng Ngu, trước đây anh từng là cảnh sát, cứu người đã thành bản năng, tôi có thể hiểu được tâm trạng của anh. Nhưng ở thế giới này sống sót mới là quan trọng nhất, anh có thể nói tôi ích kỷ, nhưng tôi cho rằng chúng ta không có nghĩa vụ đi cứu người khác. Nếu như bọn họ không thể tự cứu chính mình, sau này khi vào mật thất khác rất khó sống sót. Huống chi anh đi cứu người, nói không chừng sẽ gặp nguy hiểm.”

Lo lắng của sếp Thiệu cũng rất có lý, dù sao kẻ mà Ngu Hàn Giang phải đối mặt chính là một tên ác ôn gϊếŧ người không chớp mắt.

Tiêu Lâu nhìn về phía Ngu Hàn Giang, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông ấy.

Ngu Hàn Giang hít sâu một hơi, nói: “Thầy Tiêu, cậu quyết định đi.”

Cứu, có khả năng bọn họ sẽ gặp nguy hiểm. Không cứu, bốn người bọn họ có thể thoải mái qua cửa, nhưng có khả năng toàn bộ những người khiêu chiến khác sẽ chết. Ý kiến của Ngu Hàn Giang và Thiệu Thanh Cách không đồng nhất, đưa quyền quyết định cho Tiêu Lâu, quan tâm hay không đều do một suy nghĩ của Tiêu Lâu.

Tiêu Lâu cũng không từ chối, mọi người đều là một đội, tiếp tục rối rắm sẽ chỉ lãng phí thời gian.

Cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, Tiêu Lâu đề nghị: “Như vậy đi, rạng sáng tôi sẽ mở Đào Hoa Nguyên ở cạnh công trường, sếp Thiệu và Diệp Kỳ ở lại trong Đào Hoa Nguyên trông chừng vật tư, tôi và đội trưởng Ngu dịch chuyển tức thời đến nhà trọ Sơn Thủy điều tra. Có thể giúp thì giúp, không giúp được thì rút lui.”

Anh nhìn về phía Ngu Hàn Giang, nói: “Chúng ta chỉ có thời gian nửa tiếng thôi đó, một khi tình hình không ổn, tôi sẽ ngay lập tức đưa anh dịch chuyển vào không gian, đi vào Đào Hoa Nguyên đã sớm bố trí ở công trường, đội trưởng Ngu cảm thấy được không?”

Tiêu Lâu đã nghiên cứu rất kỹ lá bài [Đào Uyên Minh] này, phát hiện được một kỹ xảo.

Đào Hoa Nguyên là một dị không gian độc lập, cửa vào chỉ có mình anh và Đào Uyên Minh có thể tìm được, những người khác không thể nhìn thấy, vô cùng an toàn. Nhưng thời gian tồn tại của nó chỉ có ba mươi phút thôi, một khi đến thời hạn ba mươi phút, người đang ở trong Đào Hoa Nguyên sẽ bị cưỡng chế quay trở về lối vào.

Trở lại cửa vào chứ không phải biến mất.

Nói cách khác nếu như anh để Đào Uyên Minh mở Đào Hoa Nguyên ở ngay căn phòng Đông Bắc ở tầng ba, Thiệu Thanh Cách và Diệp Kỳ đưa vật tư vào Đào Hoa Nguyên, như vậy thì sau ba mươi phút, Đào Hoa Nguyên biến mất, Thiệu Thanh Cách và Diệp Kỳ và vật tư đưa vào trong cũng không biến mất mà bị cưỡng chế ném khỏi Đào Hoa Nguyên, trở lại căn phòng phía Đông Bắc.

Khi Đào Hoa Nguyên còn tồn tại, trong vòng ba mươi phút, anh và Ngu Hàn Giang có thể dịch chuyển vào Đào Hoa Nguyên mọi lúc.

Đào Hoa Nguyên tựa như một trạm trung chuyển an toàn.

Cứ như vậy, vật tư và Thiệu Thanh Cách, Diệp Kỳ cùng nhau trốn trong Đào Hoa Nguyên sẽ vô cùng an toàn. Anh và Ngu Hàn Giang có thể tùy lúc dịch chuyển về công trường.

Tiêu Lâu giải thích thật kỹ sách lược của mình một lần rồi bổ sung thêm: “Mặc dù trong tài khoản của sếp Thiệu có 1.000.000, nhưng ở thế giới mật thất này thì lại không thể lấy được tiền từ ngân hàng và máy rút tiền tự động, mật thất 3 Cơ là thế giới học đường, không có máy rút tiền tự động, hai người không mang đồng nào đến 3 Cơ thì đến cả mì ăn liền trong căn tin của mua không nổi.”

Anh mỉm cười, nói: “Vậy nên cứu người khiêu chiến khác cũng đem lại lợi ích cho chúng ta. Chúng ta có một lượng lớn vậy tư, nói không chừng trên người bọn họ vẫn còn dư lại ít tiền, có thể để bọn họ mua vật tư của chúng ta, kiếm được chút tiền lẻ này vừa hay có thể mang đến mật thất 3 Cơ mua thức ăn trong căn tin.

Suy nghĩ của anh thật sự đã suy xét đến mọi mặt, cực kỳ chu toàn.

Thiệu Thanh Cách khen: “Biện pháp của thầy Tiêu vẹn toàn đôi bên, tôi không có ý kiến.”

Ngu Hàn Giang nhìn về phía Tiêu Lâu, ánh mắt có chút phức tạp.

Hắn vốn cho rằng kế hoạch đi đến nhà trọ Sơn Thủy của hắn sẽ vấp phải sự phản đối của tất cả mọi người, dù sao ở thế giới mật thất, tất cả mọi người đều chỉ nghĩ đến chuyện làm sao để mình sống sót, sống chết của người khác đều không liên quan đến mình, mọi người sẽ càng ngày càng trở nên máu lạnh.

Nhưng Ngu Hàn Giang là cảnh sát, phần lớn người khiếu chiến đều là người bình thường tuân thủ pháp luật ở thế giới hiện thực, bởi vì nhiều chuyện ngoài ý muôn mà bị đưa đến nơi này, bị ràng buộc bởi một trò chơi sinh tồn, tất cả mọi người đều vô tội, hắn khó lòng trơ mắt nhìn tất cả bị đào thải như vậy.

Mật thất khác hắn không quản được, nhưng ít nhất ở thế giới này, hắn có khả năng cứu người, vì sao lại không cứu?

Diệp Kỳ không dám phát biểu ý kiến, ngồi bên cạnh ngoan ngoãn chờ kết quả thương lượng của ba vị lão đại.

Suy nghĩ của sếp Thiệu không sai, suy nghĩ của đội trưởng Ngu cũng không sai, ban đầu Diệp Kỳ còn tưởng hai người bọn họ sẽ ầm ĩ lên, ai ngờ hai người lại đưa quyền quyết định cho Tiêu Lâu, thầy Tiêu cơ trí có thể nghĩ ra một phương án hoàn mỹ khiến tất cả mọi người đều có thể chấp nhận được.

Xem ra trong đội ngũ này, vào thời khắc mấu chốt vẫn do thầy Tiêu quyết định.

Diệp Kỳ không chút biến sắc nhích gần đến chỗ Tiêu Lâu. Cậu đã biết sau này mình nên nghe lời ai rồi.

Tiêu Lâu nói: “Sáu người mà tôi bắt lại nên xử lý thế nào đay, mọi người có ý kiến gì không?”

Thiệu Thanh Cách nhíu mày: “Bọn chúng chạy thẳng tới cửa cướp vật tư, chẳng lẽ anh còn có lòng tốt chia thức ăn cho chúng sao?”

Tiêu Lâu cười nói: “Đương nhiên là không rồi. Mấy người này đều không có ý tốt, vừa rồi tên đàn ông kia còn định dùng [Dao gọt trái cây] đánh lén tôi và Diệp Kỳ, muốn cướp toàn bộ vật tư của chúng tôi. Cho bọn hắn ăn chẳng khác nào nuôi ong tay áo.” Dừng một chút, Tiêu Lâu lại nói: “Nhưng nếu như thả bọn chúng đi có khả năng sẽ làm lộ địa điểm ẩn núp của chúng ta, đưa tới nhiều cư dân tranh đoạt vật tư với chúng ta.”

Ngu Hàn Giang dứt khoác nói: “Vậy cứ để bọn họ tự sinh tự diệt đi.”

Hai mắt Diệp Kỳ sáng lên, đề nghị: “Tôi có biện pháp này, mấy ngày cuối cùng tôi ở mật thất ác mộng phải nhờ vào việc ăn lá cây, cỏ dại để sống tiếp, sau này mỗi ngày em hái một ít lá cây và cỏ dại đến cho bọn họ ăn nhé?”

Thiệu Thanh Cách bất đắc dĩ nâng trán: “Mỗi ngày đều cho bọn chúng ăn cỏ cây, cậu đang định nuôi thỏ đấy à?”

Diệp Kỳ: “…”

Tiêu Lâu nhịn cười nói: “Tiểu Kỳ, em xem lòng người đơn giản quá rồi. Em cho bọn họ ăn cỏ dại, bọn họ sẽ không cảm thấy em đang giúp bọn họ đâu, ngược lại còn thấy là em đang cố ý hạ nhục, tra tấn bọn họ, sẽ càng oán hận em hơn.”

Diệp Kỳ cúi đầu xuống: “Khụ, em chỉ tiện mồm nói vậy thôi.”

Tiêu Lâu nói: “Nhốt bọn họ lại đi, xem như cho họ một bài học, có thể kiên trì được hay không thì chỉ có thể xem nghị lực của họ thôi.”

Đám người nhất trí đồng ý với ý kiến của Tiêu Lâu.

Sau khi bốn người quay trở lại căn phòng phía Tây Bắc, những người đang bị vòng tròn trói chặt lập tức bắt đầu cầu xin tha thứ.

Chàng trai trẻ tuổi dùng vẻ mặt đau khổ nói: “Đại ca, anh thả chúng tôi ra đi, đã một ngày trời rồi chúng tôi chưa được ăn gì, đói quá không chịu được nên mới nhất thời xúc động đi cướp thức ăn, chúng tôi thật sự không có ác ý!”

Diệp Kỳ nghĩ thầm, mình ở mật thất ác mộng đói bụng đến ngày thứ bảy cũng không đi cướp đồ ăn, mới đói một ngày đã làm cướp bóc, còn lấy nhiều khi ít, ức hϊếp bọn họ thế đơn lực mỏng. Thầy Tiêu nói đúng, những người này đúng là không có ý tốt.

Giọng nói của cô gái mang theo tiếng khóc nức nở: “Các vị có thể giúp chúng tôi được không? Chỉ cần cho chúng tôi một chút thức ăn, chỉ cần một chút thôi là được…”

Người đàn ông trong góc tường mặt dày cười hí hửng: “Đồ đạc mấy người tích trữ nhiều như vậy, cho dù ăn cả một tháng cũng đâu có hết được. Chia cho chúng tôi một chút đi, không cần nhiều quá đâu, chỉ cần cho chúng tôi mấy thứ đủ sống như bánh quy và sữa bò là được rồi…”

Ngu Hàn Giang có chút không kiên nhẫn, lạnh nhạt nói: “Câm mồm. Chạy tới cửa cướp đồ bị bắt lại mà còn có mặt mủi xin xỏ à?”

Đám người bị ánh mắt sắc bén của hắn quét qua, ngay lập tức bị dọa đến mức không nói ra tiếng được.

Tiêu Lâu mỉm cười nói: “Nếu như ngay từ đầu các người không nảy sinh ý đồ xấu, đến tìm tôi thương lượng xin một chút thức ăn, nói không chừng tôi sẽ mềm lòng.” Anh đột ngột đổi giọng, lạnh lùng nói: “Nhưng các người thấy chúng tôi chỉ có hai người, dễ dàng ức hϊếp, vừa vào cửa đã muốn cướp đoạt, còn cầm dao đi tới. Tôi không có bất kỳ lí do gì để chia cho các người một chút thức ăn.”

Ngón tay của anh hơi nhấn xuống một cái, hai người đang bị treo trên nóc nhà ngay lập tức rơi xuống, mông nở hoa, phát ra tiếng kêu la đau đớn. Tiêu Lâu ngay lập tức điều khiển vòng tròn, nhanh chóng trói hết sáu người lại, thản nhiên nói: “Các người tự giải quyết cho tốt.”

Anh nhìn sáu người một cái, cố ý dùng âm lượng mà đối phương có thể nghe thấy nói khẽ vào tai Ngu Hàn Giang: “Chúng ta vẫn nên rời khỏi nơi này đi, ở đây không an toàn nữa.”

Ngu Hàn Giang ngay lập tức hiểu ý: “Được, ở ngoại ô thành phố có một rừng cây, chúng ta lập tức chuyển đến đó.”

Tiêu Lâu liếc mắt ra hiệu cho mọi người. Thiệu Thanh Cách, Ngu Hàn Giang và Diệp Kỳ nhanh chóng dọn hết vật tư xung quanh ra ngoài.

Bốn người giả vờ rời khỏi công trường. Sau khi tập trung hết vật tư tới cửa, Tiêu Lâu liền lấy thẻ [Dịch chuyển tức thời] ra, dọn hết tất cả đồ vật đến căn phòng phía Đông Bắc.

Tòa nhà này chỉ cao có ba tầng nhưng lại cực kỳ rộng lớn, khoảng cách giữa phía Đông Bắc và Tây Bắc lên đến cả nghìn mét, nếu như không có máy nghe trộm thì sẽ rất khó nghe thấy động tĩnh ở phía kia, cứ như vậy, sáu người kia sẽ hiểu lầm rằng bọn họ đã dọn đến rừng cây rồi.

Tầm nhìn ở căn phòng phía Đông Bắc này cũng rất tốt, có thể từ bốn bức tường trong phòng quan sát được phía dưới.

Lúc này, trời chiều đã ngã về tây, đã đến thời điểm hoàng hôn, Tiêu Lâu lấy đồ ăn từ trong thùng vật tư ra, tìm một mảnh vải trải xuống đất, chuẩn bị ăn cơm tối. Diệp Kỳ chỉ nhìn thấy trên mặt đất bày đầy hoa quả đóng hộp, cá hộp, thịt họp, bánh mì có nhân, sữa bò, nước trái cây…

Trình độ phong phú này có thể so sánh với đồ ăn dã ngoại.

Cậu ngay lập tức cảm thấy chỉ tích trữ bánh mì, sữa bò, bánh bích quy và nước khoáng đúng là quá vô vị!

***

Sau khi ăn cơm tối xong, mọi người tự mình nghỉ ngơi. Mãi đến rạng sáng, Tiêu Lâu mới theo kế hoạch mở Đào Hoa Nguyên ra.

Kỹ năng [Đào hoa nguyên ký] tạm thời đang ở cấp hai, chỉ có thể đưa hai đồng đội trốn vào, nhưng mỗi một lần sử dụng đều sẽ được nâng cấp. Lúc anh đưa Thiệu Thanh Cách và Diệp Kỳ vào rồi đi ra, cấp độ đã tăng thành ba, Ngu Hàn Giang cũng có thể đi vào.

Bốn người chuyển vật tư vào Đào Hoa Nguyên. Trên mặt Diệp Kỳ tràn đầy vẻ vui thích kinh ngạc: “Đào Hoa Nguyên đẹp thật đấy, không ngờ còn có thẻ bài thần kỳ như vậy!”

Cậu chạy tới bên hồ, chỉ vào nơi xa hỏi: “Người đang câu cá ở kia là Đào Uyên Minh sao? Cá ông ấy câu có thể ăn được không?”

Ban đầu Diệp Kỳ còn có chút sợ mọi người, nhưng ở chung một ngày, cậu nhận ra tính tình thầy Tiêu rất tốt cho nên lúc ở cùng một chỗ với thầy Tiêu, Diệp Kỳ sẽ không nhịn được nói nhiều thêm.

Tiêu Lâu mỉm cười đáp: “Đào Uyên Minh không để ý đến chúng ta đâu, cứ ngồi đó câu cá mãi, em có thể xem ông ấy như một NPC của bối cảnh này.”

Thiệu Thanh Cách nheo mắt nhìn đồi hoa đào nở rộ khắp núi, cảm thán: “Hoàn cảnh nơi này không tệ đâu, đáng tiếc mỗi ngày chỉ có thể mở ra ba mươi phút, nếu không thầy Tiêu có thể phát triển dịch vụ du lịch tại thế giới mật thất rồi.”

Tiêu Lâu: “…”

Phát triển du lịch? Anh thật sự không nghĩ đến. Sếp Thiệu quả thật rất biết nắm bắt thời cơ để kiếm tiền, nếu như ở thế giới hiện thực, trả 30 tệ có thể tham quan Đào Hoa Nguyên ba mươi phút, còn có thể chụp ảnh với Đào Uyên Minh, nhất định sẽ có người bằng lòng tới. Nhưng nơi này dù sao cũng không phải thế giới hòa bình. Tấm thẻ Đào Uyên Minh này, trừ đồng đội ra tốt nhất vẫn đừng nên để người khác biết, Thiệu Thanh Cách cũng chỉ nói đùa mà thôi.

Thời gian không thể lãng phí, sau khi chuyển xong vật tư, Tiêu Lâu liền nói: “Đội trưởng Ngu, chúng ta lên đường đi.”

Ngu Hàn Giang gật nhẹ đầu, cùng Tiêu Lâu rời khỏi Đào Hoa Nguyên, dùng thẻ [Dịch chuyển tức thời], di chuyển cực nhanh vào nội thành.

Trên đường phố về đêm, Ngu Hàn Giang đưa theo Tiêu Lâu, mỗi lần dịch chuyển 50m, hành động nhanh như gió, tựa như vừa học xong ma thuật cấp cao.

Điều này khiến Tiêu Lâu cảm thấy rất mới lạ.

Ngu Hàn Giang nhìn về phía Tiêu Lâu, ánh mắt hiếm khi lộ vẻ dịu dàng: “Cảm ơn cậu.”

Tiêu Lâu giật mình: “Cảm ơn cái gì cơ?”

Ngu Hàn Giang thấp giọng nói: “Cậu có thể ủng hộ cách làm của tôi, còn đi theo giúp tôi nữa.”

Tiêu Lâu hiểu được ý của hắn, mỉm cười, nói: “Ý của anh và sếp Thiệu đều không sai, anh ấy cũng chỉ lo anh sẽ gặp nguy hiểm thôi. Nhưng tôi cảm thấy, cứu người trong khả năng cho phép cũng chẳng phải chuyện gì xấu.” Tiêu Lâu dừng một chút, đưa ra một so sánh: “Chuyện này giống như… Anh nhìn thấy một người bị rơi xuống nước, nếu không biết bơi mà nhảy xuống cứu người thì đúng là ngu xuẩn, nhưng nếu đã biết bơi thì tại sao lại không thử cứu?”

Ngu Hàn Giang nghe anh so sánh, khóe môi không nhịn được hơi cong lên: “Đúng vậy. Bây giờ tôi vẫn có khả năng cứu giúp những người khiếu chiến vô tội này, có lẽ về sau thì dù chúng ta muốn cứu cũng không có cách gì cứu được.”

Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe được giọng nói của đối phương. Nghe được giọng nói ôn hòa của Tiêu Lâu, trong lòng Ngu Hàn Giang cũng dâng lên một tia ấm áp. Có thể gặp được một người đồng đội có thể hiểu mình, nhất trí với những quan điểm của mình thật sự quá khó.

Tiêu Lâu bằng lòng đi cùng hắn, hắn rất vui vẻ.

***

Vì lý do mất điện, toàn bộ thành phố đã rơi vào bóng tối. Trên đường không còn an toàn, tất cả cư dân đều trốn trong nhà không dám đi ra.

Hai người dựa vào phương hướng trong trí nhớ dịch chuyển thẳng một đường, chỉ dùng mấy phút đã đến nhà trọ Sơn Thủy.

Nhưng điều khiến họ bất ngờ chính là ngay khoảnh khắc bọn họ đi tới lầu một thì nhà trọ Sơn Thủy vốn tối om bỗng xuất hiện ánh nến lập lòe, Ngu Hàn Giang lập tức ném [Máy nghe trộm] lên cửa sổ tầng hai, sau đó đứng trong khoảng cách 100m để nghe ngóng động tĩnh bên trong nhà trọ.

Một giọng trung niên trầm thấp khàn khàn truyền tới: “Ông chắc chắn chỉ còn mười hai người xứ khác trọ lại trong nhà trọ?”

Giọng nói mang theo ý cười của ông chủ nói: “Ừ, đôi tình nhân bị anh trộm đồ và một ít người xứ khác có tính cảnh giác kiên quyết đòi trả phòng, tôi cũng ngăn không được. Trong nhang muỗi của những người còn lại tôi đều bỏ thêm thuốc mê, lúc này đều đã lăn ra ngủ say như chết rồi, có lay cũng không dậy nổi.”

Người đàn ông nói: “Hai tên ở 207 thì sao? Có từng trở lại không?”

Ông chủ nói: “Anh nói Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang sao? Buổi trưa hôm nay Ngu Hàn Giang có trở lại một lần, tìm hiểu xem có người khách nào họ Từ ở đây không, tôi nói với hắn anh đã trả phòng rồi, hắn đi thẳng luôn, không quay lại nữa.”

Người đàn ông cười lạnh: “Nếu như không phải hôm qua bị hai tên này phá rối thì kế hoạch của chúng ta đã sớm hoàn thanh rồi.”

Ông chủ nói: “Bây giờ ra tay cũng chưa muộn đâu. Thẻ bài của những tên người xứ khác này dùng tốt thật đấy. Có điều hôm nay tôi đã cho đủ liều thuốc mê rồi, không cần phải dùng [Áo choàng tàng hình] nữa. Tôi giúp anh, chúng ta đi thẳng vào trộm luôn đi.”

Người đàn ông hỏi: “Thi thể của tên bị tôi gϊếŧ để ở đâu rồi?”

Ông chủ nói: “Giấu ở trong tầng hầm rồi, nhưng khi thi thể thối rữa sẽ có mùi hôi thối, sáng mai có thể khiến lũ người xứ khác hoài nghi.”

Người đàn ông không chút do dự nói: “Chờ lát nữa lái xe chở vật tư đi, phóng hỏa đốt cháy nhà trọ, sau đó tôi sẽ bảo anh em đi tìm hai tên họ Tiêu và họ Ngu kia. Ông chủ từng nói rồi, những người xứ khác này, một tên cũng không được để lại.”

Tiêu Lâu: “…”

Boss mật thất này đúng thật là hung tàn!

Xem ra, việc anh và đội trưởng Ngu phá rối kết hoạch ăn cắp vật tư của hắn đã khiến đối phương nghĩ ra kế sách khác để tiêu diệt người xứ khác.

Thế mà lại nghĩ đến chuyện đốt nhà trọ?!

May mà Ngu Hàn Giang đến đây, nếu không mười hai người khiêu chiến vô tội ở nhà trọ đã táng thân trong biển lửa trong giấc mộng của mình rồi!