Chương 4: Hai mẹ con thần kinh thô

Sáng sớm hôm sau, Quý thị liền đến đây.

Hồng Nhụy đang ngồi trước tấm bình phong tách màu chỉ thêu, nhìn thấy Quý thị tới liền vội đứng lên thỉnh an.

Quý thị nhìn mấy nha hoàn trước cửa, hỏi: "Nhị tiểu thư cùng Tứ tiểu thư còn chưa tỉnh?"

Hồng Nhụy biết Quý thị ái nữ như mệnh, tính tình cũng tốt, bèn cười nói: " Nãy nô tỳ vừa đi nhìn, chắc hai vị tiểu thư quá mệt mỏi nên vẫn còn ngủ."

Quý thị nghĩ đến Khúc Thấm bị bệnh một thời gian, người vẫn còn yếu, hẳn là nên nghỉ ngơi nhiều. Mà tiểu nữ nhi vẫn cực nhọc ngày đêm chăm sóc tỷ tỷ nên cũng không thể nghỉ ngơi tốt. Nay Khúc Thấm cũng đã tỉnh lại, nàng cũng thả lỏng, hẳn là cũng muốn ngủ thêm, lấy lại tinh thần. Vì vậy liền dặn nha hoàn hầu hạ không được làm ồn các nàng, để các nàng ngủ đến tự tỉnh. Quy củ Khúc gia rất nghiêm khắc, đặc biệt trong việc giáo dục hài tử. Tuy là các vị tiểu thư đều được nuông chiều nhưng hành vi cũng phải tuân theo quy củ. Hai tỷ muội cũng là vừa lúc Khúc Thấm sinh bệnh mới có thể ngủ nướng, ngày thường thì không thể như vậy.

Quý thị cũng là đau lòng hai nữ nhi, lại hỏi tình trạng của Khúc Thấm rồi mới rời đi.

Chờ đến lúc Khúc Liễm tỉnh lại, phát hiện mặt trời đã lên cao, không khỏi lắp bắp kinh hãi, cuống quýt đứng dậy. Vì nàng ngủ ở bên trong nên thời điểm xuống giường phải đi qua Khúc Thấm. Đương lúc nàng muốn vượt qua thì Khúc Thấm bừng tỉnh, giống như bị kinh hách, hoảng sợ ôm lấy chăn, vẻ mặt kinh hoàng, giống như đã thấy thứ gì đó rất đáng sợ.

Khúc Liễm vội duỗi tay ôm nàng, ôn nhu nói: "Tỷ tỷ, không sao rồi, chúng ta đang ở hẻm Bình An ở phủ Thường Châu." Cũng không phải là kinh thành khiến nàng nhận hết mọi đau khổ kia.

Khúc Thấm lúc này mới bình tĩnh lại, nhận ra mình phản ứng có chút quá, không khỏi ngượng ngùng nhìn muội muội, cường ngạnh nói: "Ta còn tưởng đang nằm mơ..."

Tối qua Khúc Thấm nói nàng nằm mơ, mặc dù nàng kể rất uyển chuyển nhưng với người đã sống hai kiếp như Khúc Liễm mà nói thì sao không biết đó là những chuyện mà Khúc Thấm đã trải qua? Khúc Liễm vẫn luôn cho rằng cuộc sống của mình vẫn bình bình đạm đạm trôi qua như vậy, không nghĩ tới chỉ một trận bệnh, tỷ tỷ nàng lại trọng sịnh.

Tâm tình Khúc Liễm lúc đó rất phức tạp, vẻ mặt cũng có chút biến sắc. May mà lúc đó trời tối, Khúc Thấm ngày thường cẩn thận cũng đang hoảng loạn nên không có chú ý tới Khúc Liễm khác thường.

Khúc Liễm đầu thai chuyển thế một lần nhưng lại quên uống canh Mạnh Bà nên nàng vẫn có kí ức của kiếp trước. Chính là nàng cảm thấy đó là chuyện của quá khứ rồi, hiện giờ nàng là tiểu thư Tam phòng Khúc gia cho nên cũng không muốn cho ai biết mình từng có quá khứ ly kỳ đó.

Nghĩ đến lời nói của Khúc Thấm về giấc mộng, Khúc Liễm cũng có chút lo lắng sốt ruột. Chỉ là Khúc Thấm không nói rõ ràng, giống như không muốn làm nàng sợ hãi, cho nên cũng không nói quá nhiều, rất nhiều chỗ chỉ nói lướt qua. Khúc Liễm biết vị tỷ tỷ này của mình luôn coi nàng như một bông hoa yếu ớt, từ nhỏ có chuyện gì cũng bảo vệ nàng, rất chiếu cố mình cho nên chuyện này nàng ấy mới mượn giấc mộng mà nói thoáng qua.

Khúc Liễm rất muốn nói với tỷ tỷ, đừng nhìn nàng lớn lên giống con thỏ nhỏ yếu đuối, kỳ thực thân thể nàng vô cùng khỏe mạnh, sức chịu đựng cũng mạnh mẽ, có thể tiếp thu bất cứ chuyện gì, không cần phải lo lắng, cứ nói hết ra là được.

Chỉ sợ nếu mà nàng nói như vậy thì Khúc Thấm liền có thể biết là nàng đoán được chuyện mà tỷ ấy đã trải qua, đến lúc đó trong lòng tỷ ấy lại khó chịu. Bởi Khúc Thấm là một người hiếu thắng, đặc biệt là với chuyện của chính mình, không việc nào là không muốn phải thật hoàn mỹ, mà nghe ngữ khí của tỷ tỷ, có vẻ đời trước tỷ ấy bị người mình tin tưởng hãm hại, một bước sai liền đau khổ cả đời, mà nàng hẳn là không muốn nhắc đếm chuyện đó.

Khúc Liễm chỉ có thể từ bỏ, tỏ vẻ mình không biết chuyện gì. Chính nàng cũng có bí mật của riêng mình, không có cách nào nói với ai, cho nên với Khúc Thấm nàng cũng có thể hiểu, cũng không muốn bức ép.

Kiều ma ma mang nha hoàn bưng nước nối đuôi nhau vào phòng hầu hạ các nàng rửa mặt chải đầu. Kiều ma ma vừa hầu hạ các nàng rửa mặt chải đầu, vừa bẩm báo sáng sớm Quý thị cùng Khúc Loan lần lượt tới thăm, nhưng vì hai nàng còn chưa thức dậy nên cũng không đánh thức các nàng, mà thần sắc của Quý thị có chút tiều tụy, thoạt nhìn đêm qua ngủ không an giấc.

Khúc Liễm không nói lời nào, chỉ trộm nhìn tỷ tỷ. Khúc Thấm trầm mặc một lúc, mới nói: "Sai người đi Đào An cư nhìn một cái, nếu mẫu thân không bận thì nói với bà một tiếng, bảo rằng ta khá hơn rồi, nàng không cần phải lo lắng."

Đám người Kiều ma ma và Hồng Nhụy đều kinh ngạc nhìn nàng một cái, thấy vẻ mặt nàng nhàn nhạt lền vội đáp lời.

Khúc Liễm lấy khăn lau mặt, trong lòng lại trăm mối ngổn ngang. Từ trước tới giờ Khúc Thấm luôn không thích Quý thị. Ngoại trừ nguyên nhân bà là kế mẫu thì tính tình yếu đuối nhu nhược của bà Khúc Thấm cũng chán ghét, chỉ một chút việc nhỏ cũng có thể khóc sướt mướt, khiến nàng không thể thích nổi. Nhưng nhiều năm như vậy, Quý thị vẫn mãi chăm sóc ba tỷ đệ bọn họ cho nên dù không thích thì Khúc Thấm cũng chưa bao giờ bày sắc mặt cho bà xem, chỉ là không thân thiết thôi.

Chính là hiện tại, Khúc Thấm khó có khi nói lời quan tâm. Khúc Liễm cảm thấy, có thể đời trước của Khúc Thấm mẫu thân đã làm chuyện gì đó làm nàng cảm phục nên mới có thể buông bỏ khúc mắc trong lòng.

Nghĩ như vậy, nàng không khỏi vui vẻ lên. Mặc kệ là mẫu thân hay Khúc Thấm, Khúc Loan, bọn họ đều là người quan trọng nhất của nàng, nàng luôn hi vọng bọn họ có thể sống tốt, người một nhà vui vẻ hòa thuận.

Khúc Thấm lần này bệnh nặng, nên dù hôm qua đã nghỉ ngơi một ngày nhưng thân thể vẫn có chút yếu, lại không muốn nằm mãi trên giường, đành bảo Kiều ma ma dịch nàng đến bên cửa sổ, nàng muốn nhìn cảnh sắc bên ngoài. Kiều ma ma đem đồ ăn sáng đặt lên bàn nhỏ khắc hoa bên cạnh giường. Khúc Liễm ngồi bên cạnh, bồi tỷ tỷ dùng bữa. Bữa sáng là cháo trắng cùng với mấy món đặc sản Giang Nam ăn kèm, lấy thanh đạm là chính.

Hai người vừa dùng bữa sáng xong, Quý thị liền tới.

Hai tỷ muội đứng dậy thỉnh an Quý thị. Khúc Thấm vẫn là vẻ mặt như mọi ngày, kiêu ngạo mà đạm nhiên. Nhưng lúc Quý thị ngồi xuống dò hỏi thân thể nàng cảm thấy như thế nào, nàng cũng ôn hòa nói: " Con cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi, chính là nằm trên giường lâu quá nên cảm thấy thân mình không có sức, mẫu thân cũng đừng lo lắng quá."

Quý thị nghe thân mình Khúc Thấm đã tốt liền cao hứng, thấy ngữ khí nàng cũng ôn hòa, tâm tình càng tốt hơn, nên cũng không cảm thấy lạ là tại sao hôm nay Khúc Thấm dễ nói chuyện như vậy.

Quý thị là cái người thần kinh thô, chỉ là tuyến lệ quá mức phát triển thôi.

Nếu thần kinh không thô thì cũng không thể mười mấy năm vẫn quan tâm Khúc Thấm, đối với bàn tán của người khác cũng mặc kệ.

"Ta lúc trước đi thỉnh an lão phu nhân, lão phu nhân cũng rất quan tâm thân thể con, người còn bảo ta mang chút tổ yến sang cho con bồi bổ nữa. Chờ con hết bệnh cũng cần phải sang dập đầu cảm tạ lão nhân gia..." Quý thị lải nhải một lúc cũng không ngừng, Khúc Thấm cũng không giống trước mà đánh gãy lời nàng.

Khúc Liễm thấy mẫu thân cùng tỷ tỷ ở chung vui vẻ, lền ngồi một bên, cầm kim chỉ bên cạnh làm nốt bộ xiêm y mới. Khúc Thấm nhìn thoáng qua, liền biết muội muội đang làm y phục mùa xuân cho đệ đệ Khúc Loan.

Châm tuyến của Khúc Liễm xưa nay đều xuất sắc nhất trong đám tỷ muội, hơn nữa còn được An tú nương của Tú phường chỉ điểm, lại thêm nàng có rất nhiều ý tưởng, có thể sửa cũ thành mới, quần áo nàng làm luôn đẹp hơn so với người khác một chút, thắng ở chỗ mới lạ. Trong mắt Khúc Thấm, hoa văn muội muội họa ra so với tú nương nổi tiếng kinh thành cũng không kém.

Nhìn muội muội nhã nhặn ngồi một bên làm châm tuyến, Khúc Thấm cảm thấy lòng mình cũng an ổn hơn. Vô luận là muội muội khi còn là thiếu nữ hay muội muội tương lai có thể đảm đương mọi việc thì đều tốt đẹp cả, giống như hoa lê nở rộ, trắng trong không chút tỳ vết, làm nàng không nhịn được mà đau lòng, luôn cảm thấy ở nơi nàng không thấy, muội ấy phải chịu ủy khuất. Đời trước sau khi nàng buông tay, không biết muội ấy sống thế nào.

"Thấm nhi, con có đồng ý không?"

Khúc Thấm hoàn hồn, thấy Quý thị thấp thỏm nhìn mình, chớp chớp đôi mắt, bình tĩnh hỏi: "Mẫu thân nói chuyện gì?"

Quý thị lặp lại lần nữa, rằng qua mấy ngày nữa thân thể Khúc Thấm tốt hơn liền đi Minh Tế tự dâng hương, cầu cho nàng tấm bùa bình an.

Khúc Thấm trầm mặc.

Nàng biết trong khoảng thời gian này nàng bị bệnh, thậm chí bởi vì kí ức kiếp trước in sâu vào tâm trí khiến nàng không có cách nào tỉnh táo lại, vân luôn nói mê sảng, làm Quý thị bị dọa sợ. Thậm chí có khả năng bà còn cảm thấy nàng bị trúng tà nên mới muốn đi chùa dâng hương cầu bùa bình an. Đây cũng là nguyên nhân nàng không nói cho muội muội chuyện mình trọng sinh, sợ muội muội yếu ớt cũng bị dọa giống Quý thị. Hai đời nàng đều là người kiên nghị quyết đoán, nên luôn coi mẫu thân nhu nhược cùng với muội muội và đệ đệ là trách nhiệm của mình, bây giờ nàng cũng không muốn làm bọn họ lo lắng thêm nữa.

Cho nên những chuyện đó nàng chỉ cần nhớ kỹ rồi tìm cách phá giải là được.

Thấy Quý thị thần sắc càng bất an, Khúc Thấm mới lên tiếng, "Mẫu thân làm chủ là được."

Quý thị lập tức vui mừng.

Lúc này, nha hoàn tiến vào bẩm báo có Khúc Đại phu nhân cùng Khúc Tứ phu nhân đến.

Khúc Đại phu nhân cười khanh khách tiến vào, phía sau là một phụ nhân mặc xiêm y màu tím nhạt, Khúc Tứ phu nhân. Khúc Đại phu nhân là phụ nhân trung niên, gương mặt tròn tròn phúc hậu, khiến người khác cảm thấy dễ thân cận.

Còn Khúc Tứ phu nhân là người trẻ tuổi, tầm hai bảy hai tám, mắt hạnh mày liễu, thập phần xinh đẹp Khúc Tứ phu nhân vừa bước vào cửa liền nói: "Hôm qua nghe nói Thấm nhi đã tỉnh, thật là cảm tạ Phật Tổ phù hộ. Hiện giờ con thấy sao rồi? Lẽ ra hôm qua ta phải tới thăm rồi nhưng mà không nghĩ tới Đậu ca nhi nháo đến lợi hại nên mới kéo dài đến hôm nay." Bà áy náy nói.

Đậu ca nhi là trưởng tử Khúc Tứ phu nhân sở sinh - Khúc Đậu. Khúc Đậu mới chỉ có ba tuổi, Khúc Tứ phu nhân sinh nữ nhi, nhiều năm sau mới có hắn. Các phòng đều biết Khúc Tứ phu nhân sủng nhi tử bảo bối này như thế nào.

Khúc Thấm cảm tạ Khúc Đại phu nhân cùng Khúc Tứ phu nhân đã đến đây thăm. Khúc Liễm châm trà cho các nàng. Khúc Đại phu nhân nhìn nhìn Khúc Thấm, gật đầu cười: "Nhìn có vẻ tinh thần đã khá hơn nhiều, nhưng cũng cần dưỡng cẩn thận một thời gian. Chỗ ta có một ít huyết yến, một lát nữa ta sẽ cho người mang sang cho ngươi bồi bổ thân mình."

Quý thị rất cảm động, muốn cự tuyệt phần ân tình này nhưng nghĩ đến Khúc Thấm cần được bồi bổ thật tốt, nên cũng có chút do dự.

Khúc Thâm không ngừng uyển chuyển từ chối, nói nàng không thể nhận phần đại lễ này được.

Khúc Đại phu nhân vỗ vỗ tay nàng, cười nói: "Vật là chết, người là sống. Chỉ cần ngươi khỏe mạnh, những thứ này có đáng là bao."

Khúc Thấm không thể chối từ, đành cảm kích mà đồng ý.

Khúc Tứ phu nhân ở bên cạnh bĩu môi, cảm thấy Khúc Đại phu nhân thật khéo đưa đẩy.