Chương 42: Mục đích

Khúc Liễm cứ ngơ ngác đứng đó, trong đầu trống rỗng.

Thục Nghi đại Trưởng Công chúa thấy dáng vẻ đáng yêu này của nàng thì nụ cười trên mặt càng sâu, sự nhu hòa của bà hòa tan khí thế nghiêm nghị, khiến bà trở nên bình dị gần gũi không ít.

Từ khi nhóm tiểu cô nương tiến vào thì Thục Nghi đại Trưởng Công chúa đã bắt đầu quan sát, sau đó rất nhanh phát hiện tôn tử đang nhìn ai. Không thể không thừa nhận tiểu cô nương này lớn lên xác thật rất xinh đẹp khả ái, tuy mới mười hai tuổi, bộ dáng vẫn chưa nẩy nở, chỉ là tiểu nha đầu nhưng lại có thể khiến các cô nương đứng cạnh mình trở nên ảm đạm thất sắc.

Lúc đầu bà nghĩ tiểu cô nương này tuy quy củ nhưng trong lúc lơ đãng bước một bước liền đem mình giấu phía sau bọn tỷ muội, nếu chỉ nhìn thoáng qua thì sẽ không thấy được nàng. Bà tưởng tính tình cô nương này nhút nhát, không lên nổi mặt bàn nhưng sau khi quan sát kỹ thì phát hiện không phải vậy.

Tiểu cô nương này có ý tứ.

Hiện tại nhìn bộ dạng ngốc ngốc của nàng thì biết chuyện này mình gọi nàng đã nằm ngoài dự kiến.

Thục Nghi đại Trưởng Công chúa phảng phất không có phát hiện vẻ mặt khác nhau của những người xung quanh, bà cười với Khúc Liễm, nói: “Tiểu cô nương, mau đến đây để ta nhìn một cái nào.”

Lúc này Khúc Liễm xác định đại Trưởng Công chúa đang nói chuyện với mình, bị đôi mắt kia nhìn chằm chằm khiến tâm nàng run lên. Tuy chưa gặp Thục Nghi đại Trưởng công chúa nhưng tỷ tỷ đã sớm thu thập tin tức về cuộc đời của bà đưa đến cho nàng để đề phòng loại tình huống như này.

Nghe nói Thục Nghi đại Trưởng Công chúa là đích Trưởng Công chúa trong cung, lúc chưa xuất các thì rất được sủng ái, chính là một thiên chi kiêu nữ mà không một nữ tử nào trong thiên hạ có thể sánh bằng. Bản thân đã tôn quý rồi, sau lại được gả vào Trấn Quốc Công phủ thì phu thê ân ái, thậm chí bà từng cùng phò mã đến biên cảnh một lần, cũng từng lên chiến trường. Có thể nói bà là người lên lưng ngựa thì có thể gϊếŧ giặc, xuống ngựa có thể quản gia.

Một nữ nhân mạnh mẽ kiên cường, hành xử quyết đoán, khí thế nghiêm nghị, cho dù tuổi lớn dần theo năm tháng nên có vẻ thu liễm hơn nhưng đối với tiểu cô nương được dưỡng trong nội trạch thì vẫn rất đáng sợ.

Khúc Liễm theo bản năng nhìn về tỷ tỷ đang đứng sau Lạc lão phu nhân.

Khúc Thấm cũng lo lắng nhìn nàng, sợ nàng ở trước mặt Thục Nghi đại trưởng Công chúa mà rụt rè sợ hãi, ngay cả Lạc Anh cùng Tịch Tư cũng không chịu nổi huống chi là muội muội xưa nay nhút nhát?

Nhìn đôi mắt ngập nước đang cầu sự giúp đỡ của muội muội thì Khúc Thấm đã quên mất muội muội mình là một tiểu tâm cơ nên trong lòng lo lắng, vội cười trấn an muội ấy, để muội ấy tự tin biểu hiện thật tốt.

Biểu hiện gì a?

Khúc Liễm lệ rơi đầy mặt, nhưng trường hợp này nàng không dám sử dụng thủ đoạn nhỏ trước mặt Thục Nghi đại Trưởng Công chúa, vì vậy đành chần chờ tiến lên.

Lạc lão phu nhân mở miệng nói: “Đứa nhỏ này tính tình an tĩnh ngoan ngoãn, ngày thường đều đi theo bọn tỷ muội chơi đùa, cũng không thường ra cửa nên xin công chúa chớ trách.”

Thục Nghi đại Trưởng Công chúa cười ha hả: “Hài tử xinh đẹp như vậy ai nhìn cũng thích, làm sao nỡ trách nàng?”

Nghe Thục Nghi đại Trưởng Công chúa nói xong, mọi người ở đây đều sửng sốt.

Các nàng có cảm giác Thục Nghi đại Trưởng Công chúa đang bảo vệ Khúc Liễm, chẳng lẽ chỉ vì Khúc Liễm là cô nương xinh đẹp nhất trong nhóm?

Lạc lão phu nhân cũng không hiểu Thục Nghi đại Trưởng Công chúa là có ý gì, chỉ phải cười một cái, thân thiết nói với Khúc Liễm: “Liễm nha đầu mau tới đây.” Sau đó đùa giỡn: “Công chúa, đứa nhỏ này lớn lên bên người ta, cũng là đứa ngoan ngoãn nhất, cũng vừa ý ta nhất nên ta yêu thương nàng vô cùng, ngài chớ có làm nàng sợ.”

“Ngươi còn không biết tính của ta sao? Mấy năm nay ta hồi tâm rồi, tính xấu cũng sửa lại, không có giống năm đó động một chút là phát giận đâu.”

Hai người nói giỡn hai câu thì Khúc Liễm cũng căng da đầu đi tới.

Nàng rũ mắt, ngoan ngoãn đứng trước mặt Thục Nghi đại Trưởng Công chúa, tầm mắt của nàng chỉ nhìn thấy từ đầu gối của bà xuống chân, đôi giày màu lục nhạt lấp ló dưới làn váy mã diện màu đen. Ở góc độ này không thể nhìn thấy thiếu niên đứng cạnh bà nhưng nàng biết hắn đang nhìn mình.

Hiện giờ nàng đã biết vì sao tỷ tỷ khẩn trương như vậy, thì ra là hôm nay sẽ xảy ra chuyện này.

Cũng không biết kế tiếp sẽ còn sự tình gì nữa, lòng nàng đang phát sầu đây.

Sau đó bàn tay Khúc Liễm được người nắm lấy, rồi nghe tiếng Thục Nghi đại Trưởng Công chúa tán thưởng mình: “Nếu hôm nay ta không tới thì cũng không biết nhà ngươi đang cất giữ một tiểu cô nương đáng yêu như này đâu. Lúc trước ta nói ngươi có phúc khí lại còn khiêm tốn, nếu không có phúc khí thì có thể dưỡng ra cô nương mềm mại yêu kiều này sao? Đúng rồi, ta nhớ nàng cùng Thấm nhi đều là con gái của Viện nha đầu đi?”

Trong lòng Khúc Liễm chột dạ, cảm thấy nhân vật lợi hại như Thục Nghi đại Trưởng Công chúa thì không thể chỉ coi trọng bề ngoài.

Cho nên nàng cứ cảm thấy được khen ngợi thật sự chột dạ nha.

Lạc lão phu nhân gật đầu, sau đó thở dài: “Đúng vậy, nàng là nữ nhi của con rể với vợ sau, cũng là gọi Viện nhi một tiếng mẫu thân....”

Nhắc đến Lạc thị mất sớm , Thục Nghi đại Trưởng Công chúa cũng thổn thức: “Viện nha đầu không có phúc khí, đáng tiếc.”

Hai lão nhân bắt đầu hoài niệm về mẫu thân mất sớm của Khúc Thấm.

Nhưng cũng chỉ lát sau, Thục Nghi đại Trưởng Công chúa lại quay về đề tài trước đó, sau khi khen Khúc Liễm xinh đẹp liền đem bộ diêu khảm ngọc thạch to như trứng bồ câu xuống thưởng cho Khúc Liễm.

Hành động này của Thục Nghi đại Trưởng Công chúa khiến mọi người khϊếp sợ, ánh mắt ai cũng kỳ lạ.

Bộ diêu kia là đồ thật, hơn nữa đá quý được khảm lên cũng lớn nên cầm rất nặng, khi nó được cài lên đầu thì Khúc Liễm cảm thấy đầu mình nặng hơn, trong lòng thầm giật mình.

Đồ vật được Thục Nghi đại Trưởng Công chúa thưởng tất nhiên là đồ tốt, nhưng mà cái này cũng quá quý trọng đi?

Sau khi tặng lễ vật xong thì cũng giống trưởng bối bình thường khác hỏi Khúc Liễm một ít chuyện thường ngày, Khúc Liễm trả lời rất quy củ, không xuất sắc nhưng lại hợp với vẻ văn tĩnh của nàng, rất hợp tâm ý của Thục Nghi đại Trưởng Công chúa.

Cả đời bà đều quật cường, cứng quá dễ gãy nên bà không định tìm cho cháu trai một thê tử tính tình giống mình, nếu vậy thì ngày nào cũng cứng đối cứng à? Bình thường bà thích nữ tử văn tĩnh nhưng không nhút nhát nên bộ dạng này của Khúc Liễm khiến bà sinh hảo cảm.

Khi hỏi Khúc Liễm thì cũng chú ý đến tôn tử, làm sao không biết trong mắt hắn đều là ý cười?

Trong lòng thở dài.

Hôm nay tự mình đi một chuyến, bà phát hiện tôn tử còn thích tiểu cô nương Khúc gia này hơn những gì bà nghĩ.

Chờ Khúc Liễm được Thục Nghi đại Trưởng Công chúa thả về chỗ thì cảm thấy trên lưng đều là mồ hôi lạnh, có thể thấy được áp lực vừa này có bao nhiêu lớn. Nhưng rồi nàng ngẩng đầu nhìn thấy vẻ lạnh nhạt trong mắt Lạc đại phu nhân thì áp lực tăng thêm, càng không cần nhắc tới đám tỷ muội Lạc Anh.

Đầu lại bắt đầu đau rồi.

Thục Nghi đại Trưởng Công chúa cũng gọi tỷ muội Lạc gia cùng Tịch Tư đến nói mấy câu, sau đó thưởng mỗi người một kiện trang sức. Xét về kiểu dáng hay đã quý được khảm thì thực tinh xảo, nhưng là do nha hoàn bưng khay tới cho các nàng chọn, đãi ngộ hoàn toàn khác Khúc Liễm, vừa nhiền liền biết cao thấp.

Mọi người ở đây đều không thoải mái.

Đám tỷ muội Lạc gia cùng Tịch Tư đều nhìn Khúc Liễm bằng ánh mắt phức tạp, nhưng trên mặt vẫn cười khanh khách đa tạ trưởng bối ban tặng.

Sau khi đám cô nương lui xuống thì không khí trong phòng cũng được khôi phục như ban đầu, giống như chuyện Thục Nghi đại Trưởng Công chúa làm đều bình thường như thời tiết hôm nay.

Chỉ là, vài vị phu nhân Lạc phủ vì hành động này của Thục Nghi đại Trưởng Công chúa mà bắt đầu chú ý tới Khúc Liễm –người mà trước giờ các nàng không để vào mắt. Dĩ vãng, các nàng chỉ quan tâm đến người được lão phu nhân phủng trên đầu quả tim là Khúc Thấm, đối với tiểu cô nương an tĩnh Khúc Liễm không có ấn tượng gì, hiện giờ phát hiện, tiểu cô nương này lại có tạo hóa tốt như vậy.

Khúc Liễm đi theo Lạc gia tỷ muội ra khỏi Gia Thiện đường thì phát hiện ánh mắt của các nàng như có như không đảo qua mình.

“Vị này chính là Khúc biểu muội đi? A Anh cũng thật là, nhà các ngươi có cô nương xinh đẹp như vậy lại không giới thiệu cho ta biết.” Tịch Tư đến cạnh Khúc Liễm, quan sát một hồi rồi cười khanh khách: “Chẳng trách đại trưởng công chúa thích ngươi mà ta còn thích nữa là.”

Tuy Lạc Anh bị chuyện vừa rồi làm cho rối rắm, trong lòng đang nghĩ tại sao Thục Nghi đại Trưởng Công chúa lại thích Khúc Liễm nhưng nghe thấy Tịch Tư lại bắt đầu ngấm ngầm hại người thì lập tức không vui.

“Đây là biểu muội của Lạc gia ta, cùng Tịch gia ngươi có quan hệ gì? Đừng một câu biểu muội hai câu biểu muội như thế.” Nàng khoác tay Khúc Liễm, dùng vẻ mặt vênh váo tự đắc nhìn Tịch Tư: “Chuyện hôm nay ngươi cũng thấy đấy, biểu muội của Lạc gia chúng ta lớn lên xinh đẹp, ngay cả đại trưởng công chúa cũng yêu thích.”

Trong lòng Tịch Tư thầm mắng ngu ngốc, sắc mặt cũng trầm xuống, hừ một tiếng: “Tính tình nóng nảy này của ngươi cũng phải sửa lại đi, ta đang nói chuyện cùng muội muội Khúc gia, ngươi đừng có xen mồm.”

Lạc Anh nghe xong tức giận, kéo Khúc Liễm rời đi.

“Anh muội muội!” Lạc Lâm vội gọi.

Lạc Anh không quay đầu lại mà tiếp tục đi về phía trước.

Khúc Liễm chỉ đành quay đầu lễ phép cười xin lỗi với đám người Tịch Tư và Lạc Lâm.

Dù bất cứ lúc nào thì nàng cũng sẽ không làm chuyện gì để bị người ta lên án, loại hành vi này ở Lạc phủ đã là một loại phản ứng theo bản năng rồi.

Tịch Tư thấy Khúc Liễm quay đầu xin lỗi, nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn yếu đuối động lòng người kia thì ngay cả nữ nhân cũng không đành lòng. Ánh mắt tối lại, nàng đột nhiên phát hiện, người làm mình kiêng kỵ chưa bao giờ là Lạc Anh, mà chính là Khúc Liễm không biết nhảy từ đâu ra.

Nàng âm thầm cắn môi, khi quay người thì vẫn là bộ dáng vui vẻ, cười khanh khách nói chuyện với Lạc Lâm.

Lạc Lâm nói: “Tính tình của A Anh một khi tức giận thì sẽ không quan tâm đến ai cả, may mắn Liễm biểu muội tốt tính nên chưa bao giờ chấp nhặt với muội ấy, ngược lại còn dựa vào nàng. Cũng xin ngươi đừng trách Anh muội.”

Tịch Tư dịu dàng nói: “Ta tất nhiên biết tính của nàng ấy, chỉ là tội cho Khúc cô nương kia thôi.”

“Đúng vậy.”

Thấy tỷ muội Lạc Lâm đều đồng tình thì Tịch Tư có chút tò mò, Khúc Liễm làm người thế nào mà ngay cả người tâm cơ như Lạc Lâm cũng không có ác cảm với nàng ta? Vẻ ngoài của Khúc Liễm xinh đẹp khiến cô nương nào cũng cảm thấy ghen ghét, nhưng mấy cô nương Lạc gia sao không ghen tị?

Người này làm người cũng quá thành công rồi.

Lạc Anh kéo Khúc Liễm hầm hừ đi trước, thẳng đến khi đi qua một hành lang gấp khúc tới một sân viện thì mới dừng lại.

Hai người đã tới Thanh Phong viện, hạ nhân ở đây vội tới vội đi vì nơi này Bình Dương Hầu phủ dùng làm sân khấu nghe kịch. Hôm nay là tiệc mừng thọ của Lạc lão phu nhân nên tất nhiên cũng không thể thiếu hoạt động giải trí hạng nhất này, được mời tới chính là gánh hát nổi tiếng nhất kinh thành.

Lạc Anh kéo Khúc Liễm đến một cái đình ngồi nói chuyện.

“Có vẻ Thục Nghi đại Trưởng công chúa rất thích muội, vì sao chứ?” Nàng chống cằm, mày liễu nhíu lại, không cao hứng nói.

Khúc LIễm rót trà cho hai người, uống một ngụm, thở dài nói: “Muội cũng không biết.”

Nàng cứ cảm thấy trong lòng bồn chồn không yên, Thục Nghi đại Trưởng công chúa hôm nay quá mức cất nhắc nàng. Ở đó nhiều cô nương như vậy, không thiếu quý nữ hầu phủ nên không đến phiên nàng –một biểu tiểu thư sống dựa vào hầu phủ, cho nên chắc chắn có nội tình gì đó.

Mà nội tình này nhất định tỷ tỷ biết.

Nàng phải nhanh tìm cơ hội thăm dò từ chỗ tỷ tỷ mới được.

Lạc Anh nhìn Khúc Liễm nhăn mặt, một bộ lo lắng sôt ruột thì dù vừa nãy có rối rắm cũng không tức giận được, chỉ phải trề môi kêu: “Được rồi được rồi, ngươi sầu cái gì chứ? Ta mới cần sầu nè, vừa rồi quá khẩn trương nên không có nhìn kỹ Kỷ Huyên Hòa, cũng không biết hắn trưởng thành là dáng vẻ gì, nhất định là rất đẹp....”

Khúc Liễm cạn lời.

Nhưng cũng vì Lạc Anh tức giận đến nhanh mà đi cũng nhanh nên đã không còn rối rắm chuyện Thục Nghi đại Trưởng Công chúa nâng đỡ Khúc Liễm nữa. Chính nàng cũng nhìn rõ không phải Khúc Liễm muốn tranh nổi bật mà tự đại trưởng công chúa muốn cất nhắc, vậy nên tức giận Khúc Liễm thì chính là trúng bẫy của bọn tỷ muội rồi, nàng mới không làm chuyện ngốc này đâu.

Khúc Liễm cúi đầu uống trà, khóe môi lộ ra ý cười.

Lạc Anh vẫn rất dễ vuốt lông.

Hai người đang ở đây uống trà thì Bích Xuân tìm tới, nói với Khúc Liễm phu nhân với thiếu gia đã tới, đang đi thỉnh an Lạc lão phu nhân.

Khúc Liễm nghe xong sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Lạc Anh nghiêng đầu nhìn nàng, “Làm sao vậy? Nương với đệ đệ của muội đến đây muội không vui sao?”

Khúc Liễm đau khổ nhìn nàng ấy, nàng cao hứng mới là lạ, đã trải qua chuyện vừa rồi nên nàng cảm thấy Thục Nghi đại Trưởng Công chúa có mục đích khác, bởi nữ nhân tôn quý kiên cường như bà ấy làm sao lại đi nâng đỡ một tiểu cô nương râu ria? Đặc biệt thân phận của nàng nên sẽ càng không nên làm vậy trước mặt người Lạc gia, nếu nâng đỡ Lạc Anh thì phù hợp hơn nhiều.

Cho nên, trong lòng nàng có dự cảm không tốt.

*******

Khúc Liễm còn đang đứng ngồi không yên thì Quý thị đã mang theo nhi tử đến Gia Thiện đường chúc thọ Lạc lão phu nhân.

Ở thính đường trừ bỏ Lạc lão phu nhân, Thục Nghi đại Trưởng Công chúa cùng một ít huân quý phu nhân thì những người khác đã đi rồi, những người ở lại đều cùng thời với lão phu nhân, ngoài Thục Nghi đại Trưởng Công chúa thì các nàng đều có giao tình từ thế hệ trước, vậy nên sau khi để đám tiểu bối rời đi thì cũng vừa lúc hàn huyên với nhau.

Nghe có người tới báo Tam phu nhân Khúc gia cùng nhi tử tới chúc thọ Lạc lão phu nhân thì thần sắc của Thục Nghi đại Trưởng Công chúa khẽ nhúc nhích.

Lạc lão phu nhân cũng không có nghĩ nhiều, để người cho bọn họ vào.

Quý thị nhanh chóng dẫn nhi tử lại đây, Khúc Thấm cũng đi cùng.

Khúc Thấm biết hôm nay ngày sinh của ngoại tổ mẫu nên chắc chắn bà sẽ ngồi nói chuyện với lão tỷ muội, vì vậy sau khi nàng với Lạc Cận rời khỏi đây thì liền đi chờ kế mẫu cùng đệ đệ tới, sau đó cùng hai người đi thỉnh an bà, cũng thuận tiện giúp Quý thị không bị mất mặt trước Thục Nghi đại Trưởng Công chúa.

Sau khi Quý thị cùng Khúc Loan tặng thọ lễ xong thì dưới sự giới thiệu của Lạc lão phu nhân, thỉnh an chư vị lão phu nhân ngồi đây, Khúc Loan cũng thu được lễ gặp mặt từ những người đó, đều là một ít quà đã sớm chuẩn bị.

Quý thị không hoạt ngôn, cũng có chút câu nệ nhưng nàng biết hôm nay là sinh thần của Lạc lão phu nhân nên không thể làm trưởng nữ mất mặt, vì vậy biểu hiện hôm nay của nàng đều rất quy củ, không có sai lầm gì. Cái này làm Khúc Thấm đã lên tinh thần giúp đỡ rất vừa lòng, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy phức tạp.

Hai đời làm người nàng mới biết không phải kế mẫu nào cũng nhẫn tâm mà vẫn tồn tại người như Quý thị.

Chờ hai mẫu tử chúc thọ xong thì Thục Nghi đại Trưởng Công chúa mở miệng nói: “Đây là Khúc tam phu nhân sao? Mạo muội nói một câu ta đã sớm muốn gặp phu nhân rồi, không nghĩ tới hôm nay có duyên gặp mặt.”

Lời này vừa nói ra, trừ bỏ Khúc Thấm đã biết rõ thì mọi người ai cũng chấn động.

Ý của Thục Nghi đại trưởng công chúa là có ý gì? Có quen biết Quý thị sao? Nhưng Quý thị là người Thường Châu, năm nay mới là lần đầu vào kinh, mà đại trưởng công chúa thì không có đi qua Giang Nam, hai người tám gậy đánh không tới, cũng không quen biết thì sao đại trưởng công chúa lại nói vậy?

Quý thị bối rối: “Công chúa đây là...”

Thục Nghi đại Trưởng Công chúa mỉm cười, quay đầu nói với Lạc lão phu nhân cũng đang nghi hoặc: “Việc này gần đây ta mới biết, năm đó trước khi con rể ngươi qua đời thì đã cùng nhi tử không nên thân của ta định ra cọc hôn sự cho nhi nữ.” Sau đó từ tay áo lấy ra nửa khối ngọc bội.

Tất cả mọi người nhìn nửa khối ngọc mà không rõ ý gì.

Chỉ có ánh mắt Khúc Thấm hơi rụt lại, trái tim thình thịch thình thịch đập nhanh.

Nàng nhận ra nửa khối ngọc bội kia, đúng là tín vật năm đó Trấn Quốc Công đưa cho phụ thân, một khối ngọc chia làm hai, mỗi nhà giữ một nửa, làm tín vật đính ước.