Chương 50

Tháng sáu ở kinh thành, ban ngày nóng như cái l*иg hấp, mọi người đều có cảm giác thân thể mình bị tan chảy.

Khúc Liễm càng không thích ra cửa, việc nàng thích nhất là lười biếng ôm bồn băng trong nhà, luyện châm tuyến cùng với chăm sóc hoa cỏ, đó là sự hưởng thụ tuyệt vời nhất.

Đáng tiếc, đó chỉ là ảo tưởng thôi.

Từ khi việc hôn sự với Kỷ Lẫm chính thực xác định thì nàng bận rộn hơn trước nhiều. Đầu tiên, tỷ tỷ bắt đầu bồi dưỡng nàng quản gia, xử lý những việc nội trợ, khi tỷ tỷ xử lí chuyện lớn chuyện nhỏ thì đều dẫn nàng bên cạnh để quan sát học hỏi, sau đó tầm tay chỉ giáo nàng, cơ hồ hận không thể nhét hết vào đầu muội muội để muội muội lập tức trở thành đương gia chủ mẫu đủ tư cách, sau này gả đến Trấn Quốc Công phủ thì làm đến nước chảy mây trôi, lấy quyền quản gia đem bà bà đánh bay.

Khúc Liễm đã thấy tỷ tỷ thành thạo khéo léo khi xử lý chuyện nhà, mỗi ngày chỉ tốn một chút thời gian là đâu vào đó, ngăn nắp gọn gàng thì trong lòng thầm suy đoán đời trước tỷ tỷ sống không ít hơn hai mươi lăm tuổi thì mới có thể có nhiều thủ đoạn như vậy.

Đối với Khúc Thấm, nhà bọn họ dân cư đơn giản, hạ nhân ít nên chuyện mỗi ngày cần xử lí quá ít, cơ hồ không cần nàng ra mặt mà chỉ cần phân phó xuống thì sẽ có quản sự xử lí tốt, mà cách dùng người của nàng cũng là hạng nhất.

Khúc Thấm hiện tại muốn dạy muội muội làm thế nào để người hầu không dám ăn cây táo rào cây sung, như thế nào để thưởng mà vẫn có uy, và cả cách nhìn người nữa.

Trừ bỏ đi theo tỷ tỷ học việc quản gia thì Khúc Liễm còn có công khóa quan trọng, đó chính là mỗi ngày rút ra một ít thời gian làm châm tuyến, xem như hiếu thuận với bà bà và thái bà bà tương lai. Hiện giờ danh phận đã có, nàng cũng được coi là tức phụ của Trấn Quốc Công phủ nên hiếu thuận với trưởng bối là chuyện đương nhiên, mà phương thức biểu hiện lòng hiếu thuận chính là làm cho trưởng bối quần áo, phụ kiện linh tinh, việc này đối với Khúc Liễm là không thành vấn đề.

Hơn nữa từ lần trước nàng đáp lễ Kỷ Lẫm thì phát hiện hắn càng nhiệt tình hơn, hôm sau còn tự mình tới hẻm Song Trà, trên danh nghĩa là tìm Khúc Loan nhưng tâm tư của hắn người Khúc gia ai cũng biết.

Lúc ấy Khúc Liễm còn bị mẫu thân với tỷ tỷ ghẹo đến đỏ bừng mặt.

Cho nên khi các trưởng bối ngầm cho phép nàng đến thính đường gặp Kỷ Lẫm thì cảm thấy không được tự nhiên.

Nhưng vừa gặp Kỷ Lẫm thì nàng lại khôi phục tự tin.

Bởi vì khi nàng gặp Kỷ Lẫm thì hắn vẫn dùng đôi mắt lấp lánh nhìn nàng, trên mặt lại còn thẹn thùng hơn cả nàng. Lúc hắn đỏ mặt cảm tạ mình vì hắn làm túi tiền và chiết phiến, hơn nữa còn thỉnh cầu nàng về sau tiếp tục làm cho hắn thì Khúc Liễm phát hiện thì ra mặt mình còn có thể dày như vậy, vẫn còn có tâm tư thưởng thức bộ dạng ngại ngùng của đối phương.

Khi phát hiện đối phương xấu hổ hơn mình thì tâm lý của thiếu nữ khá lớn tuổi liền thoải mái, da mặt cũng dày hơn, hào phóng đồng ý.

Nghe thấy nàng đồng ý thì Kỷ Lẫm vui mừng kích động, sau đó liền xúc động nắm tay nàng.

Khúc Liễm nghệt mặt, khi phản ứng lại thì lo lắng hành động này không hợp quy củ, vội rút tay về lại phát hiện sức lực của hắn lớn không tưởng.

Khúc Liễm: “.......”

Mặt Kỷ Lẫm càng đỏ hắn, nhưng đôi mắt càng tỏa sáng, trên mặt tươi cười, ôn hòa nói: “Liễm muội muội làm túi tiền và chiết phiến ta thích lắm, rất rất thích. Muội có thích bồn san hô cảnh không? Chờ mấy ngày nữa ta sẽ cho người mang một bồn đến cho muội ngắm nhé! Nếu muội không thích thì ta sai người làm thành hạt châu san hô để muội treo ở rèm cửa để thưởng thức cũng được.”

Khúc Liễm: “.......” Thật là phá của a!

Đối mặt với mỹ thiếu niên ân cần lại xuất sắc như này, Khúc Liễm cảm thấy mình nhặt được tiện nghi lớn rồi.

Nhân gia đối với mình tốt như vậy nên Khúc Liễm cũng không thể thờ ơ, có qua có lại, vì thế liền đáp ứng sẽ làm thêm cho hắn nhiều túi tiền với chiết phiến.

Khúc Liễm phát hiện mình vừa định thân thì càng trở nên bận rộn, thời gian thêu thùa may vá cho người ta rất nhiều, bất quá nàng cam tâm tình nguyện.

Ngoại trừ nàng thì Quý thị cùng Khúc Thấm cũng bận rộn không kém, hai người là bận hôn sự của Khúc Thấm.

Hiện giờ chuyện chung thân đại sự của tiểu nữ nhi đã có tin tức nên Quý thị càng nóng vội chuyện đại sự của đại nữ nhi, muội muội đã đính hôn rồi mà tỷ tỷ vẫn chưa có đối tượng thì không phải sẽ khiến ngươi chê cười sao? May mắn hôn nhân của tiểu nữ nhi là do phu quân đã qua đời định ra, người biết sẽ không chế nhạo nhưng không chịu nổi thế gian này có vài người thích vơ đũa cả nắm.

Cho nên Quý thị vạn phần bức thiết hy vọng Bình Dương Hầu phủ có thể nhanh chóng có tin tức tốt. Không chỉ như thế, có đôi khi nàng còn đến ngõ nhỏ Thường Diệp, đây là tư tâm của nàng, nếu phía Bình Dương Hầu phủ có biến cố gì thì nàng có thể nhờ Khúc nhị lão phu nhân ra mặt giúp Khúc Thấm tìm đối tượng –đương nhiên nàng vẫn hy vọng là mình suy nghĩ nhiều, dựa vào nhân mạch của Bình Dương Hầu phủ thì sẽ không có việc không hay xảy ra.

Khúc Thấm đối với việc hôn nhân của mình thì không để tâm lắm, trong lòng nàng cũng không gấp nhưng nàng cũng biết mình không thể sống cô đơn cả đời, còn có đệ muội với mẫu thân, vì bọn họ nên nàng không thể không thành thân. Trước khi muội muội thành thân thì nàng muốn đem hôn sự của mình định ra, sau đó thuận lợi xuất giá để muội muội có thể an tâm gả đến nhà người ta.

Cho nên trong chuyện này nàng cũng rất phối hợp, nhưng đối với đối tượng thành thân sau này thì cảm thấy ai cũng được.

Vì thế, sau khi hôn sự của muội muội được định ra hơn nửa tháng, Khúc Thấm dẫn muội muội đến Bình Dương Hầu phủ trụ.

Lúc này Quý thị không còn lo lắng nhiều nữa, trước kia nàng lo tiểu nữ nhi không cùng huyết thống với Bình Dương Hầu phủ, chỉ là người đi cùng Khúc Thấm thì sẽ bị Bình Dương Hầu phủ kinh thường, làm khó dễ. Nhưng hiện giờ tiểu nữ nhi có hôn ước với Thế tử Trấn Quốc Công, lại có Thục Nghi đại Trưởng Công chúa yêu thích, có hai nhân tố này thì căn bản không cần lo lắng nàng sống không tốt ở Bình Dương Hầu phủ nữa.

Quả nhiên lần này Khúc Liễm đi theo tỷ tỷ đến Bình Dương Hầu phủ thì cảm nhận rõ ràng thái độ của người ở đó thay đổi.

Trước kia nàng chỉ là cái đuôi nhỏ của tỷ tỷ, căn bản không có quan hệ với Bình Dương Hầu phủ nên mọi người nhìn mặt Khúc Thấm nên không nói gì, nhưng trong lòng lại xem thường, đem nàng thành người vô hình.

Mà hiện giờ, sau khi nàng với Trấn Quốc Công Thế tử định thân, sau này nàng sẽ là Trấn Quốc Công Thế tử phi, mà Trấn Quốc Công phủ không phải Bình Dương Hầu phủ có thể so sánh nên người nơi này không thể vẫn khinh thường nàng như trước kia mà bắt đầu coi trọng hơn.

Khúc Liễm đi theo tỷ tỷ đến thỉnh an Lạc lão phu nhân thì cảm giác người Lạc gia cũng có biến hóa, nhưng đối với chuyện này thì nàng thực bình tĩnh.

Đối với Bình Dương Hầu phủ, cảm quan của nàng giống nhau nhưng không thể không thừa nhận Bình Dương Hầu phủ đã dạy nàng rất nhiều thứ, thậm chí kỹ năng của quý nữ thời cổ đại cũng được dốc lòng dạy dỗ nên trong lòng nàng vẫn rất cảm kích. Lạc lão phu nhân có ân giáo dưỡng với nàng, Lạc Anh là tỷ muội tốt của nàng, thậm chí nàng còn học được một ít tâm cơ thủ đoạn trong vòng huân quý này, tuy không đến mức dùng nó hại người nhưng có nó thì càng có thể bảo vệ bản thân mình, ảnh hưởng sâu sắc đến quá trình trưởng thành của nàng.

Mà trong mắt người ngoài thì nàng với Bình Dương Hầu phủ là cùng một con thuyền, Lạc gia có ân với nàng nên thế nhân liền đem nàng với Lạc gia buộc vào nhau. Đây cũng là lí do sau khi đính hôn nàng vẫn đến Lạc gia ở cùng tỷ tỷ, này là một loại hiếu thuận với Lạc lão phu nhân, nàng càng hiếu thuận thì càng được khen ngợi, đánh giá cao.

Không thể không nói, đây là một thế giới quá chú trọng thanh danh.

Cho nên, khi thỉnh an Lạc lão phu nhân thì nàng vẫn cung kính khiêm tốn như cũ, không biểu lộ vẻ kiêu căng, cao ngạo khi được làm hôn thê của Thế tử Trấn Quốc Công.

Lạc lão phu nhân càng nhìn càng vừa lòng, cười gọi hai ngoại tôn nữ đến ngồi cạnh mình.

Khúc Thấm cười khanh khách dắt muội muội ngồi bên người Lạc lão phu nhân, trong lòng đối với hành xử của muội muội cũng vui vẻ. Người sống trên đời thì không thể không chịu quy củ trói buộc, đặc biệt là nữ tử, thanh danh quan trọng hơn hết thảy, nếu không có thanh danh thì cuộc đời coi như bị hủy rồi. Bây giờ muội muội đính hôn với Thế tử Trấn Quốc Công, thân phận vốn dĩ đã khác biệt quá lớn, chính vì thế càng có nhiều người nhìn chằm chằm vào muội ấy để bắt nhược điểm, tìm ra lỗi sai, nếu hỏng thanh danh thì hôn sự này sẽ có nhiều biến cố.

Lạc lão phu nhân nói với Khúc Liễm: “Ngươi đã đính hôn, ba năm nữa liền cập kê, không chừng Trấn Quốc Công phủ sẽ nhanh chóng hạ sính lễ, thời gian không đợi người, việc ngươi phải học còn nhiều lắm. Ngươi tuy không phải ngoại tôn nữ ruột của ta nhưng cũng gọi ta một tiếng ngoại tổ mẫu thì ta tất nhiên hy vọng ngươi sống tốt.”

Khúc Liễm cảm động nhìn bà, dùng sức gật đầu, ôn nhu nói: “Ngoại tổ mẫu yên tâm, cháu nhất định sẽ nghe ngài cùng tỷ tỷ, sẽ dụng tâm học tập, sẽ không làm mất mặt bà đâu.”

Lạc lão phu nhân nghe xong thì cười rộ lên: “Cái gì mà làm mất mặt chứ? Ngươi là hảo hài tử, dụng tâm học là được, những cái khác thì không cần sốt ruột.”

Khúc Liễm gật đầu thật mạnh.

Lạc lão phu nhân thấy nàng vẫn như trước đây, không vì hôn sự hiển quý mà thay đổi thì trong lòng lại thở dài. Lúc trước không quá chú ý đến nha đầu này, cảm thấy lấy gia thế của Bình Dương Hầu phủ thì chỉ là nhiều thêm một đôi đũa, một cái bát mà thôi. Lại không ngờ nàng sẽ có tạo hóa như vậy, thế mà vẫn giữ được tâm tư thuần lương, hiểu được ơn nghĩa, cũng không uổng công ngoại tôn nữ che chở nàng.

Đang nói chuyện thì có nha hoàn tới báo Anh tiểu thư tới.

Nhìn thấy Lạc Anh lại đây, Lạc lão phu nhân cười ha hả gọi nàng đến trước mặt, nói: “Con khỉ ngươi sao lại đến đây? Có phải lại trốn học không hả? Mẫu thân ngươi biết nhất định sẽ phạt một trận.”

Lạc Anh ôm cánh tay Lạc lão phu nhân, chớp chớp đôi mắt to sáng ngời, cười hì hì: “Cháu mới không sợ đâu, có tổ mẫu ở đây mà! Nếu mẫu thân đánh cháu thì cháu liền tới đây để tổ mẫu làm chủ cho cháu, không quay về nữa.”

Lạc lão phu nhân cười lớn: “Này không được đâu, ngươi trốn học mà còn muốn trông cậy vào ta giúp sao? Đây không phải chuyện mà hảo cô nương nên làm nha.”

Lạc Anh tức khắc nhăn mặt, lắc lắc tay Lạc lão phu nhân, làm nũng gọi tổ mẫu, sau đó thấy Khúc Liễm ngồi cạnh thì cao hứng trở lại: “Còn không phải là nghe Thấm biểu tỷ với A LIễm tới nên cháu mới đến sao. Tổ mẫu, cháu đã lâu không gặp A Liễm rồi, hôm nay ngài cho bọn cháu nói chuyện, không đến Trúc Tuyên trai được không? Được không?”

Lạc lão phu nhân bị tiểu tôn nữ làm nũng một hồi, mãi đến khi không chịu nổi thì cười ha hả đáp ứng, từ ái nói với hai cô nương: “Được rồi, các ngươi tự đi nói chuyện đi, đợi chút nữa đến đây dùng bữa.”

Lạc Anh cao hứng kéo Khúc Liễm rời đi.

Hai người đến đình thủy tạ uống trà, nha hoàn đã sớm chuẩn bị tốt trái cây và điểm tâm, còn có nước ô mai ướp giếng lạnh cực kỳ hữu dụng vào mùa hè.

Lạc Anh kéo Khúc Liễm ngồi xuống, bắt đầu ríu rít nói chuyện, tất nhiên là hỏi chuyện Thục Nghi đại trưởng công chúa đi bái phỏng Khúc gia, Khúc Liễm cũng không gạt nàng ấy mà hỏi gì nói nấy.

Lạc Anh nghe đến chân tướng năm đó thì hai mắt trừng lớn, giật mình nói: “Không ngờ nguyên nhân là vậy, cha muội là ân nhân cứu mạng của Trấn Quốc Công, chẳng trách hai nhà lại định thân. Bất quá cha muội đối xử với muội thật tốt, vẫn nhớ thương muội.” Nàng cắn một miếng lê, đột nhiên nói: “Ai da, ta hiểu rồi.”

“Hả? Tỷ hiểu gì?” Khúc Liễm đang uống nước ô mai, nghi hoặc nhìn Lạc Anh.

Lạc Anh cười hì hì nói: “Ta hiểu vì sao năm đó Khúc bá phụ trước khi qua đời đã định ra cọc hôn sự của muội với Kỷ Lẫm rồi. Theo ta thì Khúc bá phụ làm vậy là biết Thấm biểu tỷ có tổ mẫu che chở nên không cần lo lắng chung thân đại sự của tỷ ấy, đệ đệ muội là nam nhi, chỉ cần hắn chịu phấn đấu thì tất nhiên cũng có công danh, là trụ cột của gia đình, chỉ còn muội là cô nương gia, yếu thế nhất trong đám huynh đệ tỷ muội nên cha muội mới lo lắng nhiều hơn.”

Khúc Liễm ngẩn người.

“Nương muội xuất thân không cao, lại là kế mẫu, không có chủ kiến gì nên không thể giúp muội. Khúc bá phụ lo sau khi hắn chết thì không ai có thể bảo vệ muội, cho nên mới định cho muội hôn sự này, tuy dòng dõi không tương xứng nhưng có thể giải quyết chuyện chung thân của muội, đây cũng là hôn sự mà người ta cầu còn không được......”

Lạc Anh nói cái gì thì Khúc Liễm cũng không nghe lọt nữa, nàng thất hồn lạc phách ngồi ở đó, sống mũi cay cay, nước mắt cứ từng giọt từng giọt rơi xuống.

Nàng đột nhiên cảm thấy mình thực ngốc.

Ngốc đến mức làm nàng khó chịu muốn chết.

Chỉ bởi vì đời trước bị ba ruột nhẫn tâm đẩy xuống cầu thang chết thảm mà đời này lại bị ám ảnh, không dám thân cận với phụ thân, trước bốn tuổi nàng không thân cận với ông, thậm chí số lần hai cha con nói chuyện còn ít đến đáng thương, mãi đến khi bốn tuổi, phụ thân bị thương không qua được, dù lúc ấy nàng có khổ sở nhưng vì tình cảm không sâu nên không có bi thống như tỷ tỷ.

Cho đến lúc này, suy đoán của Lạc Anh khiến nàng nhận ra, phụ thân không phải ba ba kiếp trước, đại đa số phụ thân đều yêu thương con cái của mình.

Nàng bỏ lỡ bốn năm, năm bốn tuổi phụ thân chết, đến bây giờ mời hiểu ý nghĩa của hôn sự này.

“Ai, muội khóc làm gì......” Lạc Anh thấy nàng rơi lệ thì luống cuống.

Khúc Liễm trời sinh đã mỹ, đó là một loại xinh đẹp yếu đuối gãi đúng chỗ ngứa của người ta, đẹp đến làm người thương tiếc. Hiện giờ nhìn vẻ khóc đến hoa lê đái vũ này của nàng thì càng khiến người nhìn muốn nát tâm. Lạc Anh cảm thấy nữ nhân khóc rất xấu xí, đặc biệt là những di nương của cha nàng, khóc rất có thủ đoạn, còn không bằng một phần mười của Khúc Liễm. Quả nhiên, mỹ nhân thì ngay cả khi khóc cũng đẹp.

Hiện giờ thấy Khúc Liễm rơi lệ thì nàng liền có cảm giác xúc động muốn đem tâm can của mình đều dâng hết lên cho muội ấy.

“Đây là làm sao vậy? A Anh, muội khi dễ Liễm biểu muội sao?”

Khi đang gấp gáp thì có thanh âm vang lên, Lạc Anh nhìn qua thì thấy ca ca của mình đang đứng ở bên ngoài đình thủy tạ, tức khắc lắp bắp kinh hãi, “Thất ca, sao huynh lại ở đây??”

Lạc Thừa Phong không trả lời muội muội mà đôi mắt đang nhìn không chớp mắt về phía thiếu nữ đang rơi lệ, trong tâm khó chịu cùng đau buồn.

Khó chịu với nước mắt của nàng, đau buồn vì nàng đã là vị hôn thê của người ta, kiếp này hắn với nàng vô duyên.

Từ lần đầu tiên gặp măt, hắn đã thích tiểu cô nương đi theo sau Thấm biểu tỷ, lúc ấy nàng nho nhỏ, lần đầu theo tỷ tỷ đến Bình Dương Hầu phủ, một tiểu cô nương mong manh dễ vỡ như ngọc lưu li, sợ hãi mà dùng tay nhỏ túm chặt quần áo của tỷ tỷ, bất an nhìn ngó chung quanh khiến hắn vừa nhìn liền thích, thậm chí vì khiến nàng chú ý đến mình thì hắn còn kéo tóc nàng.....

“Thất ca, muội đâu có khi dễ A Liễm đâu, huynh chớ có nói bậy.” Lạc Anh bĩu mỗi, có chút sinh khí.

Khúc Liễm không ngờ Lạc Thừa Phong lại xuất hiên ở đây, nàng lập tức ngừng khóc, tâm tình khổ sở vì sự xuất hiện của Lạc Thừa Phong mà vơi đi nhiều, vội lấy khăn lau nước mắt, nói với hắn: “Thất biểu ca, A Anh không bắt nạt muội đâu, là muội nhớ đến cha muội.”

Lạc Thừa Phong nghe xong thì sắc mặt dịu hơn, bất quá vẫn nhìn chằm chằm nàng, thẫn thờ.

Lạc Anh thấy bộ dáng này của hắn thì lo lắng có người phát hiện, lắm miệng truyền ra lời không tốt thì nhanh chóng đứng dậy đem Lạc Thừa Phong đẩy ra khỏi đình thủy tạ, “Thất ca, hiện tại vẫn là thời gian đi học đó, huynh trốn học thế này mà để cha biét thì người sẽ tức giận đấy, huynh nhanh về trước khi tiên sinh phát hiện đi.”

Lạc Thừa Phong quay đầu nhìn Khúc Liễm, thấy nàng né tránh ánh mắt của mình thì trong lòng mất mát, lẩm bẩm: “Tức giận thì tức giận đi........’

“Thất ca!” Lạc Anh dậm chân, tức giận véo hắn một cái.

Lạc Thừa Phong vừa nhận được tin hai tỷ muội Khúc gia đến thỉnh an tổ mẫu thì không kiềm chế được, mới trốn học đến đây. Hắn cũng biết hành vi này của mình mà bị cha mẹ biết thì chắc chắn sẽ bị phạt, nhưng mà hắn không quan tâm nhiều đến vậy. Hiện giờ được nhìn thấy Khúc Liễm thì phát hiện mình không làm được gì cả.

Lạc Thừa Phong đờ đẫn rời đi.

Hắn đi rồi, Lạc Anh quay lại chỗ ngồi, thấy Khúc Liễm đang được nha hoàn hầu hạ rửa mặt thì chu miệng.

“Vừa rồi muội khóc gì chứ? Làm hại ta bị Thất ca hiểu lầm, cho rằng ta đang khi dễ muội. Ta giống người sẽ vô cơ gây khó dễ sao?” Nàng tức giận nói.

Khúc Liễm cũng không để bụng, khóc một hồi, lại có Lạc Thừa Phong ngắt lời nên tâm tình của nàng đã tốt hơn nhiều, “A Anh, thực xin lỗi, chỉ là muội nhớ đến cha.....muội không ngờ chân tướng hôn sự cha định cho muội lại như thế.” Sau đó nàng cầm tay Lạc Anh, thành khẩn nói: “A Anh, cảm ơn tỷ, nếu không có tỷ thì.......” Có khả năng nàng sẽ sống trong thế giới của riêng mình cả đời, không biết trên đời này có người nam nhân yêu quý mình chỉ vì mình là nữ nhi của hắn.

Lạc Anh vốn đang tức giận nhưng thấy nàng cảm kích mình thì trong lòng cảm thấy thập phần vui sướиɠ, giống như mình vừa làm được một chuyện gì ghê gớm lắm, cười hì hì nói: “Không có gì đâu, đây chỉ là suy đoán lung tung của ta thôi, có lẽ năm đó Khúc bá phụ đính hôn cho muội có suy nghĩ khác thì sao.”

Nguyên bản định an ủi Khúc Liễm nhưng lời nói này không được nghiêm túc.

Khúc Liễm cũng không để ý, Lạc Anh là thiên chi kiêu nữ của Bình Dương Hầu phủ, được cha mẹ với các huynh trưởng sủng ái nên đôi khi sẽ không cần nghĩ nhiều, thường sẽ vô tâm. Nàng cũng không phải người có lòng dạ hẹp hòi, tuổi tâm lý lại lớn hơn Lạc Anh nên sẽ không để bụng.