Chương 5.2

Cha mẹ của Tùy Ninh đã sớm qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi, mặc dù cha mẹ cô đã mất nhưng họ đã để lại cho cô một số tài sản thừa kế giúp cô có một cuộc sống tương đối sung túc.

Ngôi nhà mà Tùy Ninh đang ở hiện nay cũng chính là căn nhà trước đây.

Tùy Ninh gặp Giang An An ở trường trung học, hai người quen nhau và trở thành bạn thân như hình với bóng trong nhiều năm, thậm chí còn học cùng trường đại học.

Sau khi tốt nghiệp, Giang An An được nhận vào công ty Hồng Nguyệt, Tùy Ninh trở thành biên tập viên vẻ vang ở toà soạn.

Công việc này, đến lúc thực sự xảy ra chuyện thì không có ích gì.

Cô cũng không thể dùng bút đâm chết người đuôi rắn được.

Tùy Ninh phớt lờ những sự việc đã qua và cảnh giác nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Bên ngoài xe là một con đường vắng, Tùy Ninh đã đi trên con đường này rất nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên cô có cảm giác xa lạ như vậy.

Trên đường không còn quầy bán trái cây, anh trai ăn thịt nướng rồi la hét cũng không ở đây, con đường yên tĩnh, có một số đèn đường đã tắt, trong khi một số khác vẫn đang cố gắng tỏa sáng.

Gió cuốn một mảnh giấy bên đường và thổi nó dính lên cửa sổ bên phía Tùy Ninh.

"Phản đối! Chính phủ đã phong tỏa thông tin một cách bất hợp pháp và không quan tâm đến sự sống chết của người dân khu Trường Hi. Chúng tôi hy vọng các cơ quan liên quan sẽ vào cuộc điều tra và khu Trường Hi sẽ sớm được dỡ bỏ phong tỏa!"

Chữ viết trông phóng khoáng, Tùy Ninh nhìn chữ ký thì thấy đã cách đây nửa tháng.

Dương Vân Cương sợ trên đường bất ngờ xuất hiện người đi bộ nên lái xe rất chậm.

Trên đường đi họ đã nhìn thấy một số người.

Lúc đầu cô còn tưởng đó là thứ đã biến dị, Tùy Ninh bất giác nín thở.

Sau đó phát hiện ra rằng họ cũng là những người có ý định trốn thoát giống như họ.

Có rất nhiều ô tô trên đường bị chủ nhân bỏ lại do bị phong tỏa trước đó và do di tản quy mô lớn.

Lái xe đúng là an toàn và nhanh chóng nhưng lại bất tiện, đi được không lâu thì bị kẹt trên đường.

Cưỡng ép tông mấy chiếc đó qua bên đường rồi đi cũng không phải là không thể, dù sao xe của Dương Vân Cương cũng có thể làm được, nhưng cả hai người đều sợ gây ra tiếng động lớn sẽ thu hút thứ gì đó.

Dương Vân Cương chuyển vô lăng với vẻ không chắc chắn: "Làm sao đây? Xuống xe hay... Tông qua đó?"

Tùy Ninh thấy người trên đường ngày càng nhiều, trông như không có cuộc tấn công quy mô lớn nào, nếu không có lẽ đa số mọi người vẫn đang trốn ở nhà.

Tùy Ninh suy nghĩ một chút, nói: "Tông qua đi."

Cô không chắc xung quanh có những thứ đó hay không, nhưng có rất nhiều người ở đó nên không thể không gây chú ý.

Nếu không có nguy hiểm thì lái xe sẽ nhanh hơn đi bộ.

Nếu có nguy hiểm… Tông hay không tông những chiếc xe đang chặn đường này thì cũng đã bị nhắm đến rồi, chi bằng lái xe đi.

Dương Vân Cương liếc nhìn Tùy Ninh, lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Tùy Ninh là khi đang đi lấy đồ giao tới, anh ta đã bị khuôn mặt của cô làm cho sốc.

Tùy Ninh là kiểu cô gái vừa nhìn đã thấy xinh đẹp, càng nhìn càng xinh đẹp.

Thêm việc không thích cười lắm, vô cùng khí chất.

Cô nói "Tông qua đi" một cách chắc chắn đến mức Dương Vân Cương làm theo lời cô nói mà không do dự quá lâu.

Đầu óc đang rối tung lên, chi bằng nghe lời Tùy Ninh.

Dương Vân Cương nhấn ga, tạo khoảng trống giữa hai xe phía trước rồi phóng xe lao tới.

Tùy Ninh nhìn qua gương chiếu hậu thấy có người bị hành động của mình làm cho hoảng sợ, sau khi chờ đợi phát hiện không có chuyện gì xảy ra, cô lập tức tỏ ra nhẹ nhõm.

Dần dần, những giọng nói bắt đầu vang lên, những chiếc xe khác cũng tham gia vào đoàn xe.

Một số xe chỉ có thể quay đầu lại, dường như đang cố gắng tìm đường khác.

Dương Vân Cương và Tùy Ninh có thể nhìn thấy đèn ô tô đang bật ở bên ngoài, có người kéo theo gia đình và đang đi chầm chậm trên đường.

Những người khác vừa đi vừa giơ điện thoại lên cố gắng tìm kiếm tín hiệu bị mất.