Chương 20: Tự thân vận động (H)

Bình thường Dương Vĩnh Tường thức dậy rất sớm, nhưng hôm nay Hiểu Lam lại là người dậy trước anh. Nhìn cánh tay săn chắc như gọng kiềm đang quấn lấy mình, cô khoái chí cười trộm. Người đàn ông này đến ngủ cũng làm cô xao xuyến, hơi thở ấm nóng phả vào mặt khiến cơ thể vốn đã mẫn cảm của cô càng thêm rạo rực.

Hiểu Lam lém lỉnh đưa tay chui vào trong áo, lực như mèo cào vuốt ve khuôn ngực rắn chắc của anh. Chưa đầy một phút, hơi thở Vĩnh Tường bắt đầu nhiễu loạn. Giọng anh khàn đặc.

- Đừng làm rộn.

- Anh tỉnh rồi à?

- Còn không phải do em.

- Em có làm gì đâu chứ?

Hiểu Lam từ trong ngực anh ngẩn đầu lên hỏi như không biết gì. Dương Vĩnh Tường không nói nhiều lời, đem môi cô chiếm giữ. Nụ hôn như thiêu đốt, làm nảy sinh du͙© vọиɠ mạnh mẽ, anh muốn đem cơ thể mềm mại của Hiểu Lam nhập thành một. Cô quá sức mê người. Nụ hoa trước ngực căng cứng vì nụ hôn ướŧ áŧ của Vĩnh Tường, Hiểu Lam không chịu nổi rêи ɾỉ một tiếng. Anh từ từ trườn xuống, hôn lên vùng bụng phẳng lì. Hiểu Lam bật cười nũng nịu.

- Vĩnh Tường...

- Hửm...

- Anh có tóc bạc rồi này!

- Anh già rồi, có tóc bạc là chuyện bình thường.

Dương Vĩnh Tường mỉm cười đáp lại cô, tay không ngực xoa nắn bầu ngực căng tròn.

- Vĩnh Tường! Anh bao nhiêu tuổi rồi?

- Ba sáu.

- Cái gì?

Hiểu Lam ngạc nhiên thốt lên, cô không nghĩ anh lớn hơn mình tận mười hai tuổi. Vĩnh Tường không vui cắn lên xương quai xanh của cô, giọng mũi hừ lên một tiếng.

- Em tập trung đi, nếu không đừng mơ rời giường ăn sáng.

Dứt lời anh dùng động tác để chứng minh lời mình nói là thật. Hiểu Lam đê mê tận hưởng từng cơn sóng tình ập vào người. Lý trí không cần thiết ngay lúc này, cô chỉ cần đi theo sự dẫn dắt của anh để đạt đến kɧoáı ©ảʍ cực độ.

Nụ hôn kéo dài từ xương quai xanh tinh xảo, mơn trớn một đường chạm đến đùi cô. Nơi tư mật ngứa ngáy trước hơi thở nóng rẫy, một cỗ ướŧ áŧ nhanh chóng xuất hiện, ngay tức thì cô cong eo, khoé môi bật ra tiếng ngâm nga mềm mại.

- Đừng… Vĩnh Tường… em không chịu nổi.

Đầu lưỡi chạm đến cánh hoa hồng nhạt đang e ấp, liếʍ láp khuấy đảo linh hồn Hiểu Lam rồi từ từ chen vào, cô sướиɠ đến phát điên, hai tay luồn qua mái tóc Vĩnh Tường, miệng không ngừng rêи ɾỉ.

- Cho em đi.

- Nói lại lần nữa.

- Anh ức hϊếp em.

Cô mím môi, đôi mắt ngấn nước uỷ khuất nhìn anh. Vĩnh Tường bật cười, đem du͙© vọиɠ sớm đã thức tỉnh cọ qua cọ lại như đang trêu ngươi cô. Hiểu Lam chịu không nổi cảm giác ngứa ngáy này, cô chủ động kéo tay anh, bên dưới gấp gáp cắn nuốt vật nóng bỏng kia, cả hai bật ra âm thanh sảng khoái.

- Thích không?

- Rất thích…

- Vậy em tự thân vận động đi.

- Được.

Hiểu Lam cười mỉm, tư thế nữ trên nam dưới này cô cực kì thích, eo nhỏ bắt đầu chuyển động. Mái tóc dài rủ xuống, bầu ngực no đủ đung đưa theo chuyển động của cô, Vĩnh Tường xoa nắn một hồi liền thích thú ngậm lấy, một bên ngực còn lại tiếp tục biến hoá thành đủ loại hình dạng.

- Ưm…

- Không được phép dừng lại.

- Vĩnh Tường… em mỏi…

Cô vừa dứt lên thì tay anh đặt lên eo cô, hông cũng bắt đầu nhấc lên. Cơ thể Hiểu Lam xốc nảy như treo trên người anh, cô ngửa cổ, du͙© vọиɠ trong ánh mắt vẫn chưa tản bớt, gắt gao bám vào anh, bên dưới đón nhận từng đợt va chạm sảng khoái.