Chương 3: Người họ Dương (H)

Tròng mắt Hiểu Lam hiện lên vẻ kinh ngạc, tai cô vẫn chưa tiếp thu nổi những gì anh vừa nói. Đến khi Hiểu Lam ý thức được rồi cô mới mỉm cười gật đầu, nụ cười ấy trong mắt Vĩnh Tường không khác nào nhát dao cứa vào tim. Anh để cô đứng lên, châm điếu thuốc đưa lên miệng hút. Khói thuốc lượn lờ vương trên đầu mũi Hiểu Lam, hương bạc hạ khiến đầu óc thanh tỉnh hơn. Cô mỉm cười nói.

- Em biết mình nên làm gì, đã đến giờ hoạt động rồi, em đi trước.

- Đợi đã.

Hiểu Lam vừa dứt lời thì một lực mạnh kéo ập cô lên giường, không cần nhiều lời, hai người tự hiểu bản thân muốn gì. Tay Hiểu Lam vòng qua cổ anh, những thứ vướng bận trên người nhanh chóng được Vĩnh Tường lột sạch. Anh gấp gáp hôn lên đôi môi đang mời gọi kia. Một tay siết chặt eo cô, tay còn lại xoa nắn bầu ngực mềm mại. Đôi chân thon dài của Hiểu Lam quấn chặt hông anh, tiếng ngâm nga cất lên.

- Vĩnh Tường... anh muốn em ra tay thật sao?

Anh không đáp, chỉ dùng hành động để đưa cả hai vào vòng mê luyến. Nụ hôn ướŧ áŧ lướt qua bầu ngực đẫy đà lưu lại dấu răng nhàn nhạt, đỉnh hồng đang run rẩy bỗng chốc cương cứng. Hiểu Lam đáp trả lại anh rất nhiệt tình, bàn tay mềm mại men theo cơ ngực săn chắc chạm đến vật nam tính nóng bỏng, vuốt ve mớn trớn, đem du͙© vọиɠ bên trong cơ thể anh đánh thức.

Vĩnh Tường hài lòng với hành động đó của cô, yết hầu vang lên tiếng gầm nhẹ, gương mặt âm trầm hiện lên vẻ thoả mãn. Anh để mặc cô làm loạn, đến khi tay Hiểu Lam mỏi nhừ, anh mới bắt lấy tay cô chạy nước rút. Du͙© vọиɠ bành trướng nóng như lửa đốt, Hiểu Lam đợi anh thoả mãn rồi mới vặn vẹo, đem bụng nhỏ cọ cọ vào hông anh.

Động tác của Vĩnh Tường rất mạnh như muốn thâm nhập vào nơi sâu nhất bên trong cô. Hiểu Lam híp mắt, gương mặt ửng hồng chìm trong kɧoáı ©ảʍ cực độ. Vĩnh Tường hiểu rõ mỗi ngóc ngách trên người cô, dường như hôm nay anh không biết mệt, liên tục chiếm lấy Hiểu Lam.

- Vĩnh Tường… chậm thôi anh… ưm…

Tiếng rêи ɾỉ vừa bật ra đã bị Vĩnh Tường nuốt vào bụng, bên dưới chặt chẽ làm anh muốn phát điên, những cú thúc hông mạnh mẽ như muốn xuyên qua người cô. Tiếng thở dốc cùng âm thanh da thịt va chạm nghe đến đỏ mặt tía tai.

Cổ chân tinh tế trắng nõn của Hiểu Lam gác trên vai anh, tư thế này khiến cả hai đều thoả mãn, vách tường ấm áp kia không ngừng hút chặt Vĩnh Tường, mỗi lần anh tiến vào đều gắt gao không chịu buông ra.

- Ưm… Vĩnh Tường… cho em.

Hiểu Lam mê man vuốt ve l*иg ngực săn chắc, miệng nỉ non rêи ɾỉ, cảm giác sung sướиɠ cực hạn như muốn nhấn chìm cô trong sự tê dại đầy kí©h thí©ɧ. Đáp ứng yêu cầu của cô, Vĩnh Tường thở dốc đem tất cả tinh tuý từ cuộc yêu này giải phóng vào nơi sâu thẳm bên trong cô, từng luồng nhiệt nóng bỏng chẳng mấy chốc rót đầy, vài giọt rơi ra men theo đùi Hiểu Lam chảy xuống thấm vào ga giường.

Cảm xúc của Vĩnh Tường lúc này chẳng biết phải hình dung như thế nào, chỉ biết bản thân sắp đánh mất một thứ gì đó rất quý giá.

Hiểu Lam nhặt bộ váy dưới sàn mặc vào, trong nhà vệ sinh tiếng nước chảy róc rách vang lên. Trải qua cơn kí©ɧ ŧìиɧ vừa rồi, cả người cô vẫn còn bủn rủn. Hiểu Lam đem mái tóc xõa xuống, che đi dấu hôn chói mắt trên cổ. Cô đi đến bên bàn làm việc của anh, nhìn thật kĩ tấm ảnh trên bàn, miệng lẩm bẩm.

- Dương Kì Phong.

Cái tên này khá ấn tượng bởi vì anh ta mang họ Dương. Trên đời này ngoại trừ Dương Vĩnh Tường ra, tất cả những người cùng họ với anh cô đều không thích. Hiểu Lam vặn thỏi son trên tay, tô vẽ vài đường gương mặt đã trở nên quyến rũ. Cô nhìn vào hướng nhà vệ sinh bằng ánh mắt buồn bã. Không đợi anh trở ra cô đã rời đi trước.

Không ai biết ông chủ thật sự của Ảo Mộng là ai, chỉ có Hiểu Lam là người nắm rõ. Cô thay Vĩnh Tường quản lý toàn bộ nơi này, địa vị trên chục người nhưng chỉ dưới một người.