Chương 5: Giọng nói của tớ thực sự hỏng rồi,là cái...

Editor:Seo🙊

Buổi tối Bồ Thần ngủ không ngon nên cô đã rời giường tắt báo thức,nằm ở trên giường hơn nửa tiếng.

Cha cô dậy sớm làm sushi cho cô, nhưng cô không kịp ăn ở nhà,cha cô đem sushi cắt xong đặt vào một chiếc túi bảo quản,cùng một hộp sữa bò ấm vào trong cặp sách của cô, lại rửa sạch mấy chục quả anh đào đưa cho cô mang theo.

Bồ Thần chạy một mạch từ nhà đến trường,khi bước vào cổng trường,cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Chỉ cần đến trước 7 giờ, cho dù đến 7 giờ tiếng chuông vào học vang lên, đều không được coi là đến trễ.

Cô lấy điện thoại ra kiểm tra thời gian,6 giờ 55 phút.

Vào thời điểm này,có không ít học sinh vọt vào trường giống cô.

Vừa rồi chạy vội nên cô thả chậm bước chân bình phục hô hấp.

Hôm nay trời vẫn nhiều mây,tuyết đọng lại hai ngày trước còn chưa tan hết.

Bồ Thần dựa gần vào bụi cây bên đường, dùng ngón tay khảy lớp tuyết đọng trên bụi cây,đi hết một quãng đường.

Tần Dữ ở phía sau cô không xa cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn cô suốt chặng đường,anh thật sự không hiểu, từng khối băng đông lạnh giống như hạt muối ấy có gì hay để mà chơi.

Bồ Thần không quay đầu lại nhìn, cũng không biết Tần Dữ ở phía sau.

Vào phòng học,hầu như tất cả mọi người đã đến, trừ Tần Dữ ngồi ở hàng thứ hai từ dưới lên.

Hôm nay là ngày thứ ba Tần Dữ chuyển tới, Bồ Thần phát hiện anh là người rời đi sớm nhất và cũng là người đến muộn nhất lớp, nghe bạn học nói,anh không còn ngủ trong tiết Toán nữa nhưng cũng không tập trung nghe giảng bài.

Có bạn học nói rằng anh đã đọc các tiểu thuyết Tiếng Anh,đọc vô cùng nghiêm túc.

Cô còn nghe bạn nữ trong lớp nghị luận, nói Tần Dữ một cây bút cũng không có, toàn dựa vào việc mượn bút qua ngày.

Không biết là thật hay giả.

Sau khi kết thúc thể dục giữa giờ, Tần Dữ không theo các bạn trong lớp lên lầu,đi vòng đến căng tin trường mua mấy hộp bút bi.

Trong nhà anh có rất nhiều bút nhưng lần nào anh cũng quên mang.

Mua bút trở về, Tần Dữ từ cửa trước bước vào phòng học, vừa bước vào liền nhìn thấy Bồ Thần đang uống một hộp sữa bò.Khi anh đi đến bên cạnh bàn cô thì vừa đúng lúc cô ngẩng đầu, không hề phòng bị,ánh mắt anh và cô thẳng tắp nhìn nhau.

Nhìn nhau ngắn ngủn một giây đồng hồ,cô liền rũ đôi mắt xuống.

Tần Dữ phát hiện cô đã ăn cả buổi sáng.Cô ăn sushi trong giờ đọc sách buổi sáng,trong giờ học đầu tiên cô ăn trái cây, hiện tại thì lại đang uống sữa bò.

Trước khi tới chỗ ngồi,Triệu Xu ngồi phía sau anh từ phía trước đi tới.

Triệu Xu nói với anh: “Tần Dữ,tớ với cậu cùng một tổ, hôm nay tổ chúng ta trực nhật, buổi chiều tan học cậu đừng quên lau sàn lớp.”

Tần Dữ gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Triệu Xu phụ trách lau bảng đen, cô cầm một cái giẻ lau ướt cùng một tờ báo giải trí báo chí đi lên bục giảng, trong miệng ngâm nga bài hát.

Bồ Thần cảm thấy Triệu Xu là trong nữ sinh lạc quan nhất trong lớp, vĩnh viễn không biết phiền não là cái gì.Dù là người duy nhất không đạt môn Tiếng Anh,tổng điểm ở trong lớp đếm ngược từ dưới lên, cũng chưa bao giờ ảnh hưởng tới tâm tình của cô.

“Thần Thần,tớ muốn lau bảng đen.” Triệu Xu luôn thân thiết mỗi khi gọi cô.

Triệu Xu không yêu thích học tập, nhưng đối trực nhật tuyệt đối không có lệ, là người nghiêm túc nhất trong lớp mỗi khi trực nhật.

Mỗi lần đến Triệu Xu trực nhật,cô ấy đều sẽ tự mang một miếng giẻ lau,còn mang thêm một tờ báo giải trí.

Bàn học của Bồ Thần cách bảng đen rất gần,khi lau bảng bụi phấn sẽ rơi xuống tạo thành một lớp trên bàn.

Mỗi lần Triệu Xu trực nhật,cô luôn dùng báo che kín bàn học của cô, đem tất sách vở che đến kín mít.

Có báo che,những phiền não về phấn viết hoàn toàn được giải quyết.

Triệu Xu trầm ngâm nói: “Thần Thần,cậu trước đi ra ngoài, tớ lau bảng xong sẽ gọi cậu trở về.”

Bồ Thần cười nhạt, lấy di động cùng ly nước, đi tới phòng trà lấy nước.

Mấy ngày nay Tần Dữ đã trở thành người nổi tiếng, mặc kệ đến chỗ nào đều có thể nghe được tiếng nữ sinh thảo luận về anh.Có mấy nữ sinh ở phòng trà đang xếp hàng lấy nước, đề tài không rời đi các loại bát quái, sau lại không biết ai nhắc tới Tần Dữ.

“Tớ nghe bạn trai nói, Tần Dữ là người Bắc Kinh, hộ khẩu ở Bắc Kinh.”

“Thật hay giả?”

“Cái này có gì phải gạt người,bạn trai tớ chính là ngồi phía sau Bành Tĩnh Dương.”

Khuôn mặt các cô gái ngay lập tức làm vẻ mặt ‘ tớ đã hiểu ’.

Nhưng mà họ nghĩ trăm lần cũng không ra chính là: “Tại sao cậu ấy không thi đại học ở Bắc Kinh?”

“Ai biết được, Bành Tĩnh Dương chưa nói.”

“Nói không chừng học hết cao tam cậu ấy liền xuất ngoại,học ở đâu cũng không quan trọng.”

“Cái này có khả năng, dù sao nhà Tần Dữ có tiền.”

“Hả,cậu cái này cũng biết nha.”

“Nghe nam sinh lớp chúng tớ nói ngày đó xe đưa cậu ấy đến trường học báo danh ít nhất cũng bảy tám trăm vạn, biển số xe cũng đáng tiền.”

Họ nhỏ giọng nói, nhưng dù giọng nói có nhỏ đến đâu,phòng trà lớn như vậy, Bồ Thần một chữ cũng không bỏ nghe được toàn bộ.

Trong phòng học, Triệu Xu còn đang lau bảng đen, phấn viết vương vãi khắp nơi, Bồ Thần tiếp tục rót nước quay lại ở trên hành lang đợi.

“Triệu đại gia!” Ở cửa có nữ sinh hướng vào trong thăm dò.

Bồ Thần thường xuyên nhìn thấy nữ sinh lớn lên xinh đẹp này đến tìm Triệu Xu, hình như là học sinh lớp 6.

Triệu đại gia là biệt danh Triệu Xu tự đặt cho mình.Khi mới vừa khai giảng có bạn học trêu chọc cô ấy,gọi cô ấy là Triệu thúc, Triệu Xu không vui, cảm thấy không đủ khí phách, sau đó đổi thành Triệu đại gia.

Triệu Xu mang khẩu trang ở sát bảng đen, đôi mắt híp lại, “Cậu gọi đại gia tớ làm gì?”

“Cậu lại đây.” Nữ sinh ngoắc ngón tay.

Sau đó, Bồ Thần liền nghe nữ sinh phía sau nói với Triệu Xu bằng giọng không hề nhỏ: “Giúp tớ hỏi số Wechat của Tần Dữ lớp cậu.”

Triệu Xu biểu tình hận sắt không thành thép*: “Nhìn bộ dạng của cậu ngay cả xin tài khoản WeChat cũng không dám xin,cậu đang tính toán yêu thầm à.Tớ nói cho cậu biết, lấy kinh nghiệm 16 năm phong phú, nữ sinh yêu thầm đều không có kết quả tốt,lãng phí thời gian.Thích thì liền đi thổ lộ, không được thì lại đổi người khác.”

*hận sắt không thành thép:mong muốn nghiêm khắc với người khác để người đó tốt hơn” hoặc ý chỉ về sự gấp gáp trong hành động.

Nữ sinh xinh đẹp lớp 6 làm nũng: “Ai nha, giúp một chút.”

Triệu Xu: “Không thấy tớ đang vội sự nghiệp lau bảng đen sao?”

Bồ Thần: “...”

Cô không phải cố ý muốn nghe hai người họ nói, chỉ là họ không e dè mà trò chuyện,âm thanh quá lớn, không muốn nghe cũng khó.

Bồ Thần không muốn nghe bí mật của người khác,vì vậy cô di chuyển đến cửa sau,dựa vào lan can,nhìn xuống cầu thang.

Không đến hai phút,một bóng dáng cao lớn đi tới,cô quay mặt lại,người tới là Tần Dữ, cách cô nhiều lắm cũng chỉ một mét.

Tần Dữ cả người lười biếng mà ghé vào lan can,ngang nhiên nghịch điện thoại.Bàn tay anh đặc biệt đẹp,các ngón tay thon dài lộ ra khớp xương rõ ràng.

Tần Dữ hai tay đánh chữ, ngón tay nhanh chóng ở trên bàn phím di chuyển.

Bồ Thần chỉ nhìn lướt qua,rất mau liền nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

“Tần Dữ.” Bạn nữ sinh đẹp lớp 6 đi tới.

Bồ Thần không muốn nghe nữ xin số Wechat của Tần Dữ như thế nào,cô bước nhanh vội vàng ra khỏi hành lang.

Nữ sinh nhìn Tần Dữ, trong lòng bất ổn,chỉ có thể cố giả vờ trấn định: “Xin chào,mình là bạn của Triệu Xu, có thể thêm WeChat cậu không?”

Nói xong,vành tai nữ sinh không khỏi hồng, đây là lần đầu tiên cô hỏi phương thức liên lạc của một nam sinh,cô ấy vẫn luôn tự tin với diện mạo chính mình, nhưng đứng trước mặt Tần Dữ,người cao lớn có chút lạnh lùng cô ấy đột nhiên không có tự tin.

Tần Dữ: “Xin lỗi,điện thoại của tớ không có sim.”

Không có sim, cho nên không có WeChat.

Anh nói: “Nhà tớ quản rất nghiêm,chỉ có thể chơi những trò chơi nhỏ thôi.”

Nữ sinh: “...”

Khi cô thất thần, Tần Dữ đã tiến vào phòng học rồi.

- -

Bốn tiết đầu tiên trong lớp là Tiếng Anh.

Trong giờ giải lao tiết thứ ba, Bồ Thần đi đến văn phòng của Lục Bách Thanh lấy bài thi,buổi chiều ngày hôm qua các cô lại làm bài kiểm tra tiếng Anh.

Lục Bách Thanh đang nói chuyện với một phụ huynh, nói cái gì mà biểu hiện rất tốt, từ từ tới.

Bồ Thần gõ cửa.

Lục Bách Thanh ý bảo cô đi qua, đưa bài thi cho cô.

Trên cùng là bài kiểm tra của cô, so lần trước nhiều hơn 4 điểm, 122.

“Ở tiết tiếp theo sẽ đến lượt mấy bạn này giảng bài thi,bảo các bạn ấy chuẩn bị một chút.” Dứt lời, Lục Bách Thanh đem một tờ giấy đưa cho cô.

Đó là danh sách học sinh lên bục giảng đề, Tần Dữ thế nhưng có tên trong danh sách.

Lục Bách Thanh thường xuyên yêu cầu học sinh giảng bài thi,chỗ nào còn thiếu sót, thầy sẽ ở bên cạnh cho bổ sung. Trừ cô,các bạn trong lớp đều có cơ hội đi lên giảng, ngay cả Triệu Xu thi không đạt tiêu chuẩn đều đã giảng qua,

thầy Lục bảo cô ấy chọn câu mình biết làm.

Lục Bách Thanh hôm nay không có thời gian nói câu sai cho cô, Bồ Thần ôm bài thi rời đi.

Ánh mắt Tần Minh Nghệ từ lúc Bồ Thần tiến văn phòng liền như bóng với hình, rất ít nhan sắc của ai có thể khiến bà liếc mắt một cái kinh diễm,mà cô gái nhỏ này là một trong số đó.

Vẻ đẹp dịu dàng khí chất lộ ra một tia lạnh lẽo.

Nó giống như một cái hồ nước mềm mại trong vắt, nhưng hồ này lại nằm trên một ngọn núi tuyết.

Chờ Bồ Thần đi xa, Tần Minh Nghệ không keo kiệt khen ngợi: “Cô gái nhỏ này thật xinh đẹp,chỉ là tính tình lạnh lùng không thích nói chuyện.”

Lục Bách Thanh: “Em ấy không phải không thích nói chuyện mà là nói không nên lời,em ất rất hiểu chuyện.”

“A?” Tần Minh Nghệ nhất thời không hiểu ý.

Lục Bách Thanh nói: “Khi học tiểu giọng nói đã bị hỏng rồi, hoàn toàn ra không phát ra được âm thanh.”

Tần Minh Nghệ kinh ngạc không thôi, cảm thấy cô gái nhỏ cũng không dễ dàng, lại càng là hâm mộ: “Tần Dữ hiểu chuyện như vậy thì tốt rồi.”

Lục Bách Thanh liếc nhìn Tần Minh Nghệ, không nói tiếp, thầm nghĩ: Chị cùng anh hai làm cha mẹ, so với Bồ Vạn Lí một phần mười đều không bằng, cũng đừng yêu cầu cao như vậy.

Tần Minh Nghệ buổi sáng hôm nay có thời gian rảnh hơn một giờ,công ty luật gần đây,bà lợi dụng thời gian rảnh đến đây một chuyến, buổi chiều còn có vụ án muốn mở phiên toà.

Ngày đó Tần Dữ tới báo danh, ở Thượng Hải có vụ án khó giải quyết, bà sáng sớm vội vã chạy tới nơi, đành phải nhờ tài xế đưa Tần Dữ tới trường học.

Hôm nay đến đây xem như đền bù một chút cho Tần Dữ.

Tần Minh Nghệ đối với con trai lòng có dư mà lực không đủ, “Chị không biết trong lòng Tần Dữ rốt cuộc suy nghĩ cái gì,thằng bé nói cái gì cũng chỉ qua loa có lệ.”

Lục Bách Thanh liếc mắt nhìn đồng hồ, chuẩn bị đi tới lớp học.

Về phần Tần Dữ rốt cuộc trong lòng suy nghĩ cái gì, anh cũng không thể nào biết được,nếu chưa trải qua thì không thể đồng cảm được, “Trước để thằng bé phóng túng chính mình đi, chờ thằng bé cảm thấy không thú vị, tự nhiên có thể trở lại quỹ đạo.”

Chỉ mong là như vậy.

Tần Minh Nghệ cùng Lục Bách Thanh cùng nhau đi ra khỏi văn phòng, lo lắng nói: “Chị sợ thằng bé sẽ hoàn toàn tự sa ngã.”

Hai người đi đến cầu thang lầu hai, Lục Bách Thanh nói: “Chị hãy dành nhiều thời gian cho Tần Dữ đi.”

“Chị nào...” có thời gian. Tần Minh Nghệ trầm mặc vài giây mới nói: “Ngay cả ở nhà,chị cũng không biết nói với thằng bé cái gì.Nói việc học tập,nó không thích nghe.”

Có đôi khi bà hoảng hốt, con trai đã lớn như vậy rồi,chiều cao đã đuổi kịp cha nó rồi.

Lục Bách Thanh không bình luận, phút cuối cùng,anh hỏi Tần Minh Nghệ một chuyện: “Chị,việc em ở Tô Thành làm việc, đừng nói cho người khác biết.”

“Yên tâm, cái này chị sẽ đúng mực.” Tần Minh Nghệ cùng Lục Bách Thanh vẫy vẫy tay, đi xuống lầu.

- -

Trong phòng học, Bồ Thần đang phát bài thi,bài thi của Tần Dữ là tờ cuối cùng,chỉ được 49 điểm.

Triệu Xu rốt cuộc không cần phải đếm ngược từ dưới lên.

Giờ ra chơi này Tần Dữ không đi ra ngoài, cúi đầu xem tiểu thuyết, tất cả toàn bằng Tiếng Anh.

Bồ Thần nhẹ nhàng đem bài thi của anh đặt lên bàn.

Bóng người bên cạnh không có ý tứ rời đi, Tần Dữ ngẩng đầu, hỏi: “Còn có việc?”

Bồ Thần đem hàng chữ đã sớm đánh tốt đưa cho Tần Dữ xem, 【 Thầy Lục muốn cậu tiết cuối cùng lên bục giảng đề. 】 cũng kèm theo câu phải giảng.

Tần Dữ xem xong, dựa vào bàn học phía sau, nhìn chằm chằm cô.Anh không rõ đã đắc tội với cô khi nào mà làm cô có thành kiến với anh,nói cũng không muốn nói chuyện với anh.

Bồ Thần bị anh nhìn không biết phải làm sao, nhắc nhở: 【 Cậu đừng quên chuẩn bị. 】

Tần Dữ biết sao lại thế này, cùng cô giải thích: “Ngày đó tớ ném phấn viết không phải muốn cố ý ném vào cậu, sau lại không phải đã giúp cậu lau sao, cũng đã xin lỗi cậu,cậu như thế nào lòng dạ hẹp hòi như,một câu cũng không muốn nói cùng với tớ.”

Bồ Thần: “...”

Cô đánh chữ: 【 Dây thanh quản của tớ hỏng rồi,không nói được. 】

Tần Dữ cho rằng giọng cô bị hỏng do cảm mạo, sửa cho đúng nói: “Kia không phải hỏng rồi mà là không thoải mái.”

Bồ Thần: 【 Không phải không thoải mái,giọng của tớ thực sự bị hư rồi, là cái người câm,không thể nói chuyện. 】

Tần Dữ bất đắc dĩ mà nhìn cô,tính tình này của cô thật đúng là cố chấp.

Này đến có bao nhiêu không muốn nói với anh,ngay cả hai chữ ‘ người câm ’ cũng được sử dụng. Rõ ràng ngày hôm qua khi Lục Bách Thanh cho đưa lẩu Oden cho cô,cô còn há mồm cùng Lục Bách Thanh vừa nói vừa cười, nói giống như là thầy Lục.

Lúc ấy anh ở cửa tiệm lẩu Oden,nhìn rất rõ ràng.

Ngay từ đầu anh không rõ Lục Bách Thanh vì cái gì lại đi đến bên kia đường,nhưng sau đó nhìn thấy Bồ Thần,hóa ra Lục Bách Thanh qua đó đưa cho cô một phần lẩu Oden.

Anh không biết Bồ Thần cùng Lục Bách Thanh nói chuyện bao lâu,lúc ấy anh nhận được lẩu Oden của mình liền trở về nhà.

Tần Dữ không quan tâm cô có nguyện ý muốn nói chuyện với anh hay không, không biết vì cái gì,anh đặc biệt không thích cô nói chính mình là người câm,cho dù cô chỉ giận dỗi với anh,anh cũng không muốn nghe.

Không thể giải thích được,anh liền muốn cùng cô phân cao thấp: “Xin lỗi,mắt tớ bị cận thị nặng,

nhìn điện thoại của cậu rất tốn sức, về sau cậu muốn nói cái gì thì trực tiếp nói với tớ.”

Bồ Thần nhấp nhấp môi, xoay người quay lại chỗ ngồi.

Tần Dữ vẫn luôn nhìn cô,anh lớn như vậy, lần đầu tiên có người bày sắc mặt cho anh xem.

Chuông vào học vang lên,Triệu Xu cùng bạn cùng bàn từ cửa sau chậm rì rì tiến vào.

Tần Dữ quay đầu lại hỏi Triệu Xu: “Bồ Thần có phải hay không đối với ai đều như vậy?”

Triệu Xu không thể hiểu được: “Loại nào?”

Tần Dữ: “Không thích cùng người khác nói chuyện.” Hoặc là nói, chỉ là không thích nói chuyện cùng anh.

Triệu Xu: “Cậu hiểu lầm.”

Tần Dữ không biết Bồ Thần không nói không kỳ quái, tính toán đâu ra đấy, anh chuyển tới ba ngày, chỉ có ngày đó vừa tới,anh cùng bạn cùng bàn chào hỏi,bạn cùng bàn ngồi hỏi anh trước kia học cao trung ở đâu,anh nói ở học ở Bắc Kinh.

Nhưng ở trường nào Bắc Kinh,

anh chưa nói.

Bạn cùng bàn là người rất thành thật, ngày thường ít nói, hai người cũng không giao lưu, càng sẽ không chủ động cùng Tần Dữ nói chuyện trong lớp.

Cô cùng Tần Dữ lời nói cộng lại cũng không vượt quá ba câu, Tần Dữ tan học không phải ngủ chính là một người ở bên ngoài hành lang chơi game,là người đầu tiên tan học, tới lớp còn muộn hơn so với cô.

Trong hai ngày qua giáo viên không hỏi Bồ Thần câu nào, mà Bồ Thần trừ bỏ thu phát bài tập Tiếng Anh, cũng không cùng các bạn trong lớp giao lưu. Bởi vì Bồ Thần không thể nói, cho nên không có việc gì quan trọng thì không ai quấy rầy cô.

Triệu Xu: “Thần Thần không nói được,dây thanh quản cậu ấy bị hỏng từ lúc học tiểu học.Cậu không thấy cậu ấy luôn mang theo điện thoại bên người sao?Cậu ấy chỉ có thể dựa đánh chữ cùng người khác giao lưu.”

Tần Dữ trố mắt.