Chương 48: Chờ người đến nhận

"Cậu nói xem, có mẹ nào mà nói con mình như vậy không? Hơn nữa, mình thật sự không hiểu sao mẹ mình lại làm thế được, chỉ có mỗi một câu mà nhai đi nhai lại mấy chục lần trong ngày. Mình còn không được và cũng không thể bày tỏ thái độ khó chịu. Nếu không bà ấy sẽ bắt đầu khóc lóc, nói bà vất vả lắm mới nuôi mình lớn, vậy mà mình lại không chịu nói chuyện với bà..."

Jeon JungKook nở nụ cười, nhưng nét cười lại không chạm đến được đáy lòng cậu. Cậu cũng chẳng góp lời bình luận, chỉ không ngừng nhấp môi uống rượu.

"Geunie à, cậu không biết nửa tháng nay mình ở Busan đã sống trong dầu sôi lửa bỏng cỡ nào đâu. Mình bị mẹ mình càm ràm đến mức nghi ngờ cuộc sống luôn ấy. Mình cực kỳ hoài nghi chính mình sống đến hiện tại chỉ để tìm một người kết hôn rồi cùng sinh con các thứ thôi sao...

Mình là thế hệ kế thừa lý tưởng xã hội chủ nghĩa, nào có thể coi chuyện tình yêu nhỏ nhoi thành quan trọng nhất trong đời là... Mợ nó, nếu người yêu dễ tìm thì mình đã tìm được từ lâu rồi..."

Chỉ chốc lát đã hơn nửa chai rượu trôi xuống bụng Park Jimin. Cậu ấy chưa say, song ánh mắt nhìn Jeon JungKook lại có chút mơ màng: "Geunie, thôi không nói chuyện của mình nữa, chuyển sang chuyện của cậu đi..."

Jeon JungKook bưng ly rượu lên, bâng quơ hỏi: "Hả?"

"Hả gì mà hả? Nói về Cậu Vàng của cậu xem..." Park Jimin ôm chai rượu, kề mặt đến, ra vẻ bí mật "Lần trước tụ họp, cậu và Kim Taehyung có chút tiến triển nào không?"

"Không có." Jeon JungKook vì muốn thoát khỏi âm hồn Kim Taehyung nên mới chạy đến đây uống rượu với Park Jimin. Giờ Park Jimin lại giẫm lên chỗ đau của cậu, cậu lập tức cầm di động, lảng sang chuyện khác. "Có chuyện này hay lắm kể cho cậu nghe, mình mới làm quen được một chị."

Jeon JungKook mở KaKao lên, ấn vào trang cá nhân của "Ăn sandwich khum ăn rìa bánh. "Đây là chị em tốt của mình, mắng chửi đám giang cư mận giúp mình, cảm động chết được."

Park Jimin: "Tình chị em hả, cậu định bỏ Kim Taehyung chạy đi làm phi công?"

Jeon JungKook muốn đổ chai rượu vào mồm Park Jimin cho cậu ta đỡ nói nhảm:"..."

Park Jimin nhìn thoáng qua màn hình điện thoại của Jeon JungKook, phút chốc đã bị thu hút bởi ảnh đại diện của "Ăn sandwich khum ăn rìa bánh". "Ơ? Người chị em thiện lành này là fan lâu năm của cậu hả? Ảnh đại diện của cô ấy là ảnh trong bộ phim đầu tiên cậu đóng ấy..."

Lúc này Jeon JungKook mới để ý "Ăn sandwich khum ăn rìa bánh" này vừa thay ảnh đại diện.

"Lúc đó bộ phim này không được nhiều người chú ý, theo lý không ai nhớ cậu từng đóng vai ăn mày mới đúng. Có điều, nhắc đến vai ăn mày này, mình lại nhớ đến một việc. Khi ấy, mình còn chưa quen cậu, có hôm đi ăn với Min Yoongi và Kim Taehyung, trùng hợp gặp phải cảnh bọn cậu đang quay phim, Min Yoongi phát hiện ra cậu trước, sau đó bọn mình còn chạy đến hóng hớt..."

Jeon JungKook nghĩ ngợi chốc lát, loáng thoáng nhớ được có việc này, nhưng hình như cậu chưa từng đề cập việc này với ai cả: "Sao cậu biết?"

Park Jimin bắn liên thanh. "Là Kim Taehyung đi nghe điện thoại, trong lúc vô tình nghe được mấy diễn viên nam trò chuyện với nhau trong lúc hút thuốc... Có tên bảo diễn viên quần chúng như cậu không biết điều, nói muốn chơi cậu, bảo gì mà cậu mặc trang phục dày như vậy ngồi dưới nắng chắc chắn nóng chết được. Hắn ta cố ý giả vờ không tập trung làm hỏng cảnh diễn, cho cả đoàn phim quay lại mấy lần để cậu biết mặt..."

"Nhưng tên đó cũng sợ đạo diễn, không dám làm quá, sau khi quay lại mấy lần mới bắt đầu tập trung diễn. Kết quả hắn ta vừa mới diễn lưu loát thì đã bị Kim Taehyung chen vào ống kính, ném vài đồng tiền trước mặt cậu. Khi đó đạo diễn còn mắng mấy nhân viên hậu trường, bảo họ không trông nom phim trường cho kỹ, để người ngoài đi vào..."

"Tiếp theo, bọn cậu chỉ buộc phải quay lại lần nữa, có lẽ diễn viên nam kia bị Kim Taehyung cắt ngang ảnh hưởng, phải tập trung cao độ mới có thể diễn được. Trong lúc hắn ta đang nhập tâm thì Kim Taehyung lại thừa dịp không ai chú ý đến, đi tới trước mặt cậu nhặt mấy đồng xu trong cái bát vỡ là đạo cụ của cậu...

Lúc ấy đạo diễn tức muốn xì khói, kết quả Kim Taehyung lại điềm tĩnh bảo "Các người quay phim mà, tôi lấy lại tiền của mình thôi"...

Vãi chưởng cái câu "Tôi lấy lại tiền của mình thôi", đúng là chưa thấy trò nào đểu như vậy, làm tâm thái đóng phim của tên kia bay biến, hai lần nhập vai, hai lần bị cắt ngang, trạng thái của hắn ta trong mấy cảnh quay sau đó bay tận chín tầng mây. Đạo diễn vốn bực bội vì mấy lần diễn không đạt trước đó của hắn ta sẵn rồi, đã vậy Kim Taehyung không phải người trong đoàn phim nên phá xong thì bỏ đi... nhưng diễn viên nam kia thì không, cứ thế bị đạo diễn mắng xối xả..."

Jeon JungKook chỉ nhớ mang máng về diễn viên nam kia, nhưng lại nhớ rõ mồn một chuyện Kim Taehyung vứt tiền xu trước mặt mình. Cho dù nhiều năm trôi qua, mỗi lần nhớ đến cậu vẫn không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi. Cậu chưa từng thấy ai chó má như vậy, chỉ có mấy đồng tiền đã vứt cho cậu rồi thì thôi, đến khi biết là quay phim lại chạy về lấy lại.

Cậu từng tưởng Kim Taehyung bị thần kinh, đến giờ qua lời kể của Park Jimin, cậu mới biết hóa ra tình huống khi đó là thế.

Park Jimin luyên thuyên một trận, uống gần nửa ly rượu thấm giọng lại nói với Jeon JungKook. "Khi đó đầu óc mình còn chậm hiểu lắm, không nghĩ nhiều. Giờ nghĩ lại, lúc ấy Kim Taehyung đã có ý với cậu rồi đúng không?"

Jeon JungKook không nói lời nào, tần suất uống rượu nhiều hơn khi nãy.

"Nói thật, ai cũng bảo Kim Taehyung đá cậu, nhưng mình luôn có cảm giác giống như cậu đá Kim Taehyung hơn!" Giọng Park Jimin trở nên phiền muộn, "Mình thật không hiểu nổi, Kim Taehyung tốt với cậu như vậy, sao cuối cùng lại chia tay..."

Jeon JungKook nuốt xuống chút rượu còn lại trong ly, ngẩng đầu cười nhẹ nhìn Park Jimin. "Vấn đề đơn giản như vậy, cư dân mạng còn biết, vậy mà cậu lại không biết à?"

Jeon JungKook cười rạng rỡ, mắt tỏa sáng long lanh: "Bởi vì... bọn mình không phải người cùng thế giới."

Park Jimin chẳng buồn đoái hoài. "Nhảm nhí!"

Jeon JungKook cười xòa, rũ mắt rót hơn nửa ly rượu. Vốn định mượn rượu giải sầu, kết quả không ngờ trái lại càng sầu thêm...

Ngoại trừ mượn gạt tàn, chăm chăm theo dõi KaKao cậu cả buổi, giờ còn thêm câu chuyện ném đồng xu này, khiến lòng dạ Jeon JungKook càng bức bối.

Đến gần sáng, Jeon JungKook và Park Jimin mới tạm biệt. Park Jimin chưa say, nhưng uống hơi nhiều, bước chân lâng lâng như đi trên mây. So với cậu ta bước chân Jeon JungKook vững vàng, thậm chí lúc rời khỏi quán bar còn nhớ đeo khẩu trang và mũ lại.

Chỉ 800m, Jeon JungKook cho rằng mình có thể tự về nhà, từ chối đề nghị gọi xe giúp mình của Park Jimin, chia tay với Jimin ở tầng 37.

Ra khỏi khách sạn, Jeon JungKook nhận biết phương hướng đi về phía nhà mình. Ban đầu, cậu có thể đi thẳng thế nhưng càng đi càng loạng choạng, cuối cùng cậu đi thẳng vào đồn cảnh sát trực ban 24 giờ: "Chú cảnh sát, xin hỏi nơi này của chú có chịu trách nhiệm mời người nhận lại của rơi không? Tôi đánh rơi tôi rồi, có thể gửi tôi lại chỗ này, chờ người đến nhận không?"