Chương 14: Miếng bánh thứ mười bốn

Ngồi trên xe, bầu không khí vô cùng im lặng. Từ lúc bước lên xe, Đình Hạo không nói chuyện cùng với cô, anh chỉ chuyên tâm lái xe. Đồng Đồng cũng không có gì để nói với anh. Trong lòng cô vẫn đang nghĩ về câu nói vừa rồi của anh, xem xét anh làm người yêu của cô. Anh thích cô? Tổng giám đốc đúng là nói đùa cô thôi, làm sao anh để ý cô được chứ.

Hương bạc hà thanh mát khi ở trên áo khoác của Đình Hạo càng trở nên nồng đậm, vấn vít quanh mũi Đồng Đồng. Xung quanh cô đều là mùi hương dễ chịu của anh, cô đang ngồi bên cạnh anh, trong xe của anh. Hai bàn tay trắng nõn, bé nhỏ đan vào nhau, rồi lại nhanh chóng buông. Đồng Đồng lén nhìn góc mặt nghiêng của Đình Hạo, sống mũi thẳng cao, môi mỏng hơn mím lại, đôi mắt xanh tĩnh lặng. Anh là một người xuất sắc, Đồng Đồng cô sao có thể với tới. Trước cô, chắc chắn có một hàng dài các cô gái hoàn hảo chờ làm bạn gái anh, đến lượt Đồng Đồng chắc là không có đâu.

Đồng Đồng thở nhẹ ra, qua lớp cửa kính nhìn ra quang cảnh bên ngoài xe. Trời chiều mùa đông ở thành phố A, mọi thứ đều diễn ra rất nhanh. Bầu trời vội vàng muốn tối, mọi người vội vã muốn về nhà, kẹt xe xảy ra ở khắp các con phố. UEE nằm ở khu trung tâm, kẹt xe là điều không thể tránh khỏi. Xe của hai người nhích từng chút một, từ từ tiến về phía trước. Đang ngồi nghĩ miên man, Đồng Đồng bị giọng nói trầm ấm của Đình Hạo kéo ngược lại :

- Đồng Đồng, em có thích món Âu không?

- Em t..hích nhưng...

Cô nghe không hiểu ý anh.

- Kẹt xe hơi lâu, anh đưa em đi ăn tối. Ở gần đây, có nhà hàng phục vụ món Âu rất được.

- Ách, Đình Hạo. Anh không cần đâu!!

Nghe Đình Hạo nói vậy, Đồng Đồng vội xua xua tay, lắc đầu. Anh đã đưa cô về, bây giờ lại dẫn cô đi ăn, tình huống gì đây. Sau vô số chuyện xảy ra, cô còn thoải mái ngồi ăn tối cùng anh được sao.

- Đúng là ra khỏi công ty, em sẽ gọi anh là Đình Hạo.

Anh không cho Đồng Đồng cơ hội từ chối, đôi mắt đẹp cười cười, liền nói sang chuyện khác. Đồng Đồng nhíu mày, anh không thể nghiêm túc trả lời cô một chút, lần nào cũng vậy.

***

Nói bản thân không thể ngồi ăn cùng Đình Hạo nữa, Đồng Đồng đúng là đánh giá bảm thân quá cao rồi. Nhìn một bàn đồ Âu phong phú được dọn ra, Đồng Đồng chỉ hận không thể ăn ngay lập tức. Cô có niềm yêu thích đặc biệt với các món phương tây, nhất là đồ tráng miệng. Một bàn thức ăn trước mặt thật khiến Đồng Đồng không thể cưỡng lại. Dáng vẻ của cô ngay lập tức chọc cười Đình Hạo. Anh cưng chiều để đĩa thịt bò đã cắt nhỏ xuống trước mặt Đồng Đồng, lại lấy đi đĩa chưa cắt của cô. Anh cất giọng ấm áp, đầy mê hoặc :

- Em ăn từ từ thôi, Đồng Đồng.

Đồng Đồng mỉm cười xấu hổ, gò má thoáng ửng đỏ. Cô cúi xuống từ tốn ăn, nhưng quả thực đồ ăn ở đây làm rất tuyệt. Đình Hạo nhẹ nhàng cầm khăn lau đi vệt nước sốt dính ở khóe miệng cô, nở nụ cười ôn nhu.

- Đồng Đồng, ăn ngon không?

- Rất ngon!!

Đồng Đồng phồng miệng, nhịn cười to, giơ ngón tay cái lên với anh. Đôi mắt to, tròn cười tít vì được ăn ngon.

- Vậy ăn nhiều một chút.

Còn nhớ lúc chiều bế cô trên tay, quả thực rất nhẹ. Đình Hạo nghĩ vậy, tay liền gắp một ít thịt của mình sang cho cô. Đồng Đồng đứng hình nhìn hành động của Đình Hạo, dao nĩa đó là của anh, trên đó có dính nước bọt của anh mà. Thấy vẻ ngây ngốc của cô, anh cười cười. Khuôn mặt đẹp tỏ vẻ quan tâm, cố tình hỏi :

- Đồng Đồng, sao vậy?

- Ách, không có gì!

Đồng Đồng tỏ ra bình thường, cứng nhắc cong môi mỉm cười, tiếp tục ăn.

***

Một màn này rơi vào mắt người khác sẽ thấy thật tuyệt vời. Người đàn ông hoàn mỹ kia lại có thể bày ra bộ mặt nuông chiều như vậy, chắc hẳn anh ta rất thích cô gái đó. Từng cử chỉ, từng điệu bộ, từng ánh nhìn đều rất ân cần, nhẹ nhàng. Đặc biệt, toàn bộ những thứ đó đều dành cho cô gái may mắn ngồi đối diện anh, khiến người ta phải hâm mộ.

Bất quá, khung cảnh ấy rơi vào mắt Khả Nguyệt lại là một sự phẫn nộ, cùng căm tức đến cực điểm. Cô đến nhà hàng này, vì đây là nhà hàng đứng tên anh. Vương Đình Hạo, cô biết anh không chỉ mang danh là CEO của UEE, anh còn là chủ của một chuỗi nhà hàng lớn trong nước và nước ngoài. Khả Nguyệt cô biết hôm nay Đình Hạo sẽ đến đây, cô đã vô tình nghe được anh nói với A Nghị như vậy. Cô mong sẽ gặp anh ở đây, cô và anh sẽ có cơ hội ở cùng nhau.

Nhưng không ngờ, anh xuất hiện nhưng bên cạnh lại có con nhỏ đó. Vương Đình Hạo, người đàn ông này lẽ ra phải là của cô. Nhìn bọn họ ân ân ái ái, nhìn anh cười dịu dàng với Hứa Đồng Đồng, Khả Nguyệt ức đến độ muốn xông lên tách anh cùng con nhỏ đó ra và tặng nó một cái bạt tai. Ở trước mặt cô, anh chưa bao giờ tỏ ra thoải mái đến vậy. Anh ôn hòa lại luôn mang dáng vẻ xa cách, cô nhìn anh cười, nhưng nụ cười đó không dành cho cô. Nếu là một cô gái xuất sắc, chắc chắn cô sẽ vì thế mà bỏ cuộc, nhưng người đó là Hứa Đồng Đồng, cô hoàn toàn không phục. Khả Nguyệt cô có gì không bằng con nhỏ đó, học vấn cùng nhan sắc, cô đều hơn nó. Tại sao, Đình Hạo lại thích nó.

"Đồng Đồng, tôi thật đúng là đã đánh giá cô quá thấp rồi!!!"