Chương 181: Kết thúc (1)

Sở Hoài Xuyên không biết khi nào sẽ đến, Lục Giai Bồ nhìn sắc trời ở phía chân trời đang dần dần tối sẫm, nghe tiếng gió thổi khiến cây cối kêu lên tiếng xào xạc, trong lòng không thể không sợ hãi.

Nàng chậm rãi ôm chặt Sở Hưởng Lạc trong lòng ngực.

Tần Cẩm Phong liếc nhìn nàng, biết nàng lo lắng. Tuy rằng hải đảo này là nơi mà Tần Cẩm Phong đã lựa chọn rất lâu, nhưng hắn cũng không dám cam đoan nơi sâu nhất hải đảo này có dã thú hay không. Đừng nói dã thú khổng lồ, ngay cả lợn rừng, chó hoang xông vào đình viện, Lục Giai Bồ cũng không thể ứng phó kịp.

"Nương nương xin hãy an tâm, ta sẽ ở ngoài gác cổng cho đến khi bệ hạ tới." Tần Cẩm Phong do dự trong chốc lát, vẫn lên tiếng.

Lục Giai Bồ nhìn Tần Cẩm Phong đầy cảm kích, muốn nói lại thôi.

Tần Cẩm Phong cho rằng nàng cảm thấy không tiện, liền nói: "Trừ phi nương nương có nguy hiểm, ta sẽ không tiến vào đình viện."

"Ta không phải có ý này," Lục Giai Bồ chậm rãi lắc đầu, nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía Tần Cẩm Phong, "Tần đại nhân rời đi lâu như vậy, chẳng lẽ từ quan rồi sao?"

Tần Cẩm Phong hơi ngẩn ra một lát, mới gật đầu.

Hắn vì Sở Hoài Xuyên làm những việc này, hiện giờ sau khi Sở Ánh Tư đăng cơ, con đường làm quan của hắn tự nhiên cũng bị chặt đứt hoàn toàn. Có thể giữ lại mạng sống đã là may mắn rồi, làm sao có thể nhắc đến chuyện làm quan một lần nữa. Huống chi lúc trước hắn vì phối hợp với Sở Hoài Xuyên, giả vờ có ý đồ trục lợi giành chức quan, điều này sớm đã bị những người bên cạnh khinh thường.

Lục Giai Bồ cảm thấy có lỗi.

Trước kia khi Sở Hoài Xuyên để nàng liên hệ với Tần Cẩm Phong, nàng không muốn, nàng cũng không tin Tần Cẩm Phong sẽ bởi vì vài câu nói của nàng mà chặt đứt con đường làm quan của mình.

Nhưng Sở Hoài Xuyên mỉm cười, đánh đố với nàng rằng Tần Cẩm Phong nhất định sẽ hỗ trợ.

Lục Giai Bồ không hiểu rõ Sở Hoài Xuyên làm sao nhìn ra được, nhưng thực chất Sở Hoài Xuyên đã biết trước được tâm ý của Tần Cẩm Phong đối với nàng từ lâu.

Tần Cẩm Phong lẳng lặng nhìn Lục Giai Bồ, nhìn thấy vẻ có lỗi của nàng. Tần Cẩm Phong khẽ thở dài một tiếng, rõ ràng là hắn nợ nàng. Nếu không phải do hắn bất cẩn, đoạn nhân duyên này cũng sẽ không bị chặt đứt, càng không để nàng đoạn tuyệt với gia đình, tâm như tro tàn bước vào cung.

Nhưng đây có lẽ là vận mệnh. Sau khi nàng rời đi, lại đạt được hạnh phúc thuộc về nàng.

Nghĩ như vậy, Tần Cẩm Phong cảm thấy sai lầm mà mình đã nhất thời hồ đồ tạo thành lại trời xui đất khiến thành toàn cho nàng. Cũng không biết nên cảm thấy may mắn, hay là nên tiếc nuối.

Hắn chậm rãi nói: "Chuyện lục đυ.c trong triều thật sự khiến người khác cảm thấy phiền chán mỏi mệt, ngày nào đó có thể chọn một tiểu thành nào đó làm tiên sinh dạy học, an ổn sống hết quãng đời còn lại."

Lục Giai Bồ thu hồi vẻ xin lỗi trong mắt, chậm rãi nở nụ cười ấm áp.

Sắc trời dần tối.

"Nương nương nếu có yêu cầu gì kêu ta một tiếng." Tần Cẩm Phong nhìn sắc trời, xoay người rời khỏi đình viện.

Ngay từ đầu Tần Cẩm Phong đã có chí hướng, có tham vọng đền đáp triều đình, phát triển sự nghiệp. Nhưng chỉ vì hai câu lời nói của nàng, lại vui vẻ từ bỏ toàn bộ.

Hắn biết kiếp này hắn không có khả năng ở bên cạnh nàng, nhưng nàng đã khảm sâu trong lòng hắn, lẳng lặng cắm rễ.

Trôi qua sáu ngày nữa, Sở Hoài Xuyên mới đi thuyền đuổi tới tiểu đảo.

Thời điểm hắn đến nơi đã vào giữa đêm, màn đêm đầy sao điểm xuyết, sóng biển vỗ nhẹ bờ biển. Sở Nhã Hòa ở trong lòng ngực hắn đang ngủ ngon lành.

Nghe được tiếng bước chân, Tần Cẩm Phong lập tức ngồi dậy khỏi giường, hắn không kịp phủ thêm y phục liền chạy ra ngoài.

Sở Hoài Xuyên đá cửa chính, "Xuỳ, cửa này thật sự vừa cao lại vừa rắn chắc."

Thấy người bên ngoài là Sở Hoài Xuyên, Tần Cẩm Phong thở phào nhẹ nhõm.

Sở Nhã Hòa tỉnh lại, con bé xoa xoa đôi mắt, mắt buồn ngủ mông lung nhìn về phía Sở Hoài Xuyên, "Phụ hoàng, phụ hoàng không phải nói mang nhi thần đi Thiên cung sao? Chúng ta đến Thiên cung rồi sao?"

"Ừm, tới rồi. Hoàng nhi ngủ một lát, tỉnh lại là đến." Sở Hoài Xuyên ấn cái đầu nhỏ của Sở Nhã Hòa vào trong lòng ngực.

Sở Nhã Hòa ngáp một cái, sau đó nghiêng cái đầu nhỏ ngủ say.

Sở Hoài Xuyên ôm Sở Nhã Hòa đi vào đình viện, dừng lại ở trước cửa phòng.

Hắn cũng hơn bốn tháng rồi không nhìn thấy Lục Giai Bồ.

Hắn đứng ở ngoài cửa trong chốc lát, mới vươn tay đẩy cửa.

Nhưng, đẩy không được.

Sở Hoài Xuyên đen mặt.

Ban đầu còn muốn cho nàng một kinh hỉ, nhưng cửa tại sao lại không mở được? Cửa chính không mở được, cửa tẩm phòng cũng không mở được!

"Thứ gì ở bên ngoài!" Trong phòng vang lên thanh âm của Lục Giai Bồ, cẩn thận dè dặt, mang theo run rẩy.

Sở Hoài Xuyên nhướng mày, nàng đang sợ hãi?

Từ từ...

Cái gì gọi là thứ gì ở bên ngoài? Có thể là thứ gì?

Sở Hoài Xuyên chậm rãi cong ngón tay lại thành hình móng vuốt, cào cào ở trên cửa gỗ dày nặng một chút, sau đó nhanh chóng lắc mình tránh ở một bên.

Trong phòng vang lên thanh âm ma sát của y phục, ngay sau đó, là một loạt tiếng bước chân rất nhỏ.

Lục Giai Bồ đi đến trước cửa, nhưng không mở cửa ra, mà dán lỗ tai ở trên cửa lắng nghe trong chốc lát. Ngay sau đó, thời điểm Sở Hoài Xuyên cho rằng nàng muốn mở cửa, nàng lại vội vàng chạy trở lại phòng đẩy một chiếc bàn lại cửa. Sau đó, có một âm thanh khác, hình như nàng cũng đang dịch chiếc ghế dựa chắn vào cửa.

Sở Hoài Xuyên thiếu chút nữa cười ra tiếng. Hắn bỗng nhiên muốn trêu chọc Lục Giai Bồ.

Hắn nhẹ nhàng đi đến phía trước cửa sổ, muốn đẩy cửa sổ đi vào, hù dọa nàng một phen.

Nhưng mà, hắn đẩy cửa sổ, mới phát hiện cửa sổ khoá từ bên trong...

Mặt Sở Hoài Xuyên càng đen.

"Phụ hoàng, phụ hoàng đang làm gì vậy?" Sở Nhã Hòa không biết đã tỉnh từ khi nào, chớp đôi mắt lớn tò mò nhìn Sở Hoài Xuyên.

Sở Hoài Xuyên bỗng nhiên có chủ ý, "Nhã Hòa, chúng ta chơi một trò chơi đi?"

Sở Nhã Hòa tò mò nhìn hắn, trong mắt toát ra hứng thú nồng đậm.

Sở Hoài Xuyên cúi đầu nói thầm bên tai Sở Nhã Hòa mấy câu, Sở Nhã Hoà nghe thấy, chớp chớp đôi mắt to.

"Nhớ kỹ chưa?" Sở Hoài Xuyên đè thấp thanh âm hỏi.

Sở Nhã Hòa hưng phấn liên tục gật đầu.

Sở Hoài Xuyên xoa xoa đầu nhỏ của con bé, mới buông con bé từ trong lòng ngực xuống.

Sở Nhã Hòa hướng về phía Sở Hoài Xuyên ngọt ngào cười một lúc, lộ ra hàng răng nanh xinh đẹp, lúc này mới từ từ chạy về phía cửa phòng.

"Phanh phanh phanh ——"

Con bé vung nắm tay nhỏ, dùng sức đập cửa, vừa đập cửa vừa khóc lóc kêu: "Mẫu phi! Mở cửa! Mẫu phi! Mẫu phi!"

"Nhã Hòa?" Lục Giai Bồ ngơ ngẩn nghe tiếng khóc bên ngoài, nàng sửng sốt trong chốc lát, mới cuống quít dời chiếc ghế và bàn gỗ đang chống ở cửa sang một bên.

Có hai ổ khoá trên cánh cửa gỗ dày nặng. Nàng nôn nóng mở hai ổ khoá ra, đột nhiên đẩy cửa "sầm" một tiếng.

Sở Nhã Hòa đứng ở cửa, toét miệng khóc.

"Nhã Hòa!"

Lục Giai Bồ cả kinh, vội lao ra khỏi phòng, ngồi xổm trước mặt Sở Nhã Hòa, ôm thân hình nhỏ nhắn của con bé vào trong lòng ngực.

"Đừng khóc, đừng khóc, mẫu phi ở đây, ở đây. Tại sao con lại một mình ở chỗ này?" Lục Giai Bồ đưa mắt nhìn bốn phía, bên cạnh Sở Nhã Hòa không có người khác.

Sở Nhã Hòa rúc trong lòng ngực Lục Giai Bồ, liên tiếp khóc.

Lúc đầu, Sở Nhã Hòa bởi vì dựa theo lời nói của Sở Hoài Xuyên mới diễn kịch. Nhưng vừa nhìn thấy Lục Giai Bồ, ủy khuất trong lòng con bé mạnh mẽ dâng trào. Con bé đã rất lâu chưa được gặp Lục Giai Bồ, con bé cho rằng sẽ không còn được gặp lại mẫu phi luôn luôn yêu thương con bé nữa, mãi đến khi phụ hoàng nói sẽ mang con bé đi tìm mẫu phi và đệ đệ!

Con bé rất nhớ rất nhớ mẫu phi!

Hơn nữa, cả đoạn đường phụ hoàng luôn trêu cợt con bé, khiến con bé càng muốn gặp lại Lục Giai Bồ...

Hốc mắt Lục Giai Bồ cũng hơi ướŧ áŧ. Từ khi còn nhỏ, Sở Nhã Hòa đã ở bên cạnh nàng, được nàng chăm sóc. Mặc dù Sở Nhã Hòa không phải thân sinh của nàng, nhưng nàng xem Sở Nhã Hòa trở thành nữ nhi thân sinh của mình từ lâu. Một khoảng thời gian dài không được gặp con bé, lại biết con bé vất vả đi theo Sở Hoài Xuyên cả một đoạn đường dài, Sở Hoài Xuyên cũng không phải là người biết chăm sóc người khác, Lục Giai Bồ ngẫm lại liền đau lòng.

Huống chi tiểu cô nương hiện tại chôn ở trong lòng ngực nàng khóc đến mức thương tâm, ôm con bé vào trong ngực mới biết được con bé đã gầy đi một vòng. Lục Giai Bồ nhịn không được cảm thấy đau lòng, cũng rơi nước mắt theo con bé.

"Được rồi, được rồi, Nhã Hòa không khóc, chúng ta về phòng." Lục Giai Bồ xoa xoa đầu con bé, bế con bé lên, xoay người vào phòng.

"Đệ đệ!" Trên mặt Sở Nhã Hòa vẫn còn vương nước mắt, nhưng vừa nhìn thấy Sở Hưởng Lạc nằm trong nôi, con bé lập tức quên khóc, đôi mắt trừng lớn tràn đầy kinh hỉ.

Con bé giãy giụa nhảy xuống từ trong lòng ngực Lục Giai Bồ, đá giày bò lên trên tiểu giường, nhìn Sở Hưởng Lạc đang ngủ say, lập tức im lặng, tránh làm phiền tiểu hài tử.

Lục Giai Bồ dịu dàng nhìn vào hai tiểu hài tử trên giường nhỏ. Nàng xoay người đi đóng cửa lại, cẩn thận khoá kỹ cả hai ổ khoá, sau đó mới xoay người trở về phòng.

"Nhã Hòa, hôm nay con ngủ cùng đệ đệ được không?" Lục Giai Bồ xoa nhẹ đầu Sở Nhã Hòa, xoay người đi về phía giường, muốn ôm một bộ chăn trên giường xuống cho Sở Nhã Hòa dùng.

Nàng xốc màn giường màu xanh lá lên, cả người chợt khựng lại.

"Bệ..."

Cuối cùng sắc mặt Sở Hoài Xuyên cũng tối sầm xuống, hắn duỗi tay dùng sức chọc chọc đầu Lục Giai Bồ, tức giận nói: "Lục Giai Bồ! Nàng quả thực không lương tâm! Trong mắt nàng, trong lòng nàng có phải chỉ có Sở Nhã Hòa và vật nhỏ kia hay không? Ngay cả một câu hỏi trẫm cũng không có!"

Lục Giai Bồ chậm rãi cắn môi, nước mắt một chút một chút từ hốc mắt trào ra.

Sở Hưởng Lạc bị đánh thức, không an phận làu bàu hai tiếng. Sở Nhã Hòa duỗi dài cổ liếc nhìn sắc mặt Sở Hoài Xuyên, lập tức ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh Sở Hưởng Lạc. Con bé vỗ vỗ thân hình nhỏ của Sở Hưởng Lạc, dỗ thằng bé ngủ, đè thấp thanh âm nói: "Ngủ đi nào, ngủ đi nào..."

Sở Hưởng Lạc chớp mắt nhìn Sở Nhã Hoà, bỗng nhiên bật cười.

Sở Nhã Hòa vươn tay làm động tác im lặng với thằng bé, nhỏ giọng nói: "Đừng lên tiếng, phụ hoàng lại muốn phát giận..."

Mặc dù Sở Nhã Hòa đè thấp thanh âm, nhưng trong căn phòng vốn dĩ yên tĩnh, thanh âm nhỏ của con bé rõ ràng rơi vào tai Sở Hoài Xuyên và Lục Giai Bồ.

Lục Giai Bồ mím môi, bỗng nhiên bật cười.

Sở Hoài Xuyên trừng mắt liếc nàng, chính mình cũng bật cười. Hắn đứng dậy, đi đến mép giường nhỏ, lấy tay xách Sở Nhã Hòa lên.

Sở Nhã Hòa mở to hai mắt vô cùng đáng thương nhìn hắn, lại nhìn về phía Lục Giai Bồ tựa như cầu xin giúp đỡ.

Sở Hoài Xuyên lại chỉ ôm con bé lên giường, cũng cùng nằm xuống.

"Ngủ!"

Sở Nhã Hòa chớp mắt, dường như đã hiểu! Con bé bỗng nhiên toét miệng cười rộ lên, ôm cổ Sở Hoài Xuyên, hôm một cái lên cằm hắn.

Sở Hoài Xuyên có chút chán ghét liếc nhìn con bé.

Lục Giai Bồ đứng ở mép giường, ôn nhu nhìn hai cha con, sau đó xoay người ôm Sở Hưởng Lạc đang nằm trong nôi lên, cả bốn người cũng nằm trên chiếc giường.

Màn giường buông xuống, ngăn cách trần thế bên ngoài.

Đôi nhi nữ rất nhanh đã ngủ say, trên giường là tiếng thở nhợt nhạt của hai cái tiểu gia hỏa. Cách đôi nhi nữ đang ngủ say, Sở Hoài Xuyên và Lục Giai Bồ lẳng lặng nhìn nhau, bọn họ vươn tay, nhẹ nhàng đặt ở trên người đôi nhi nữ, sau đó chậm rãi nắm chặt.

...

Phương Cẩn Chi đã mang thai được gần tám tháng, váy áo rộng thùng thình cuối cùng cũng không giấu được cái bụng nhỏ cao ngất của nàng. Nàng dẫn theo Yêu Yêu và Chước Chước tản bộ ở vườn hoa phía trước Thùy Sao viện.

Hiện tại là giữa hè, nhưng loại hoa quý báu trong vườn hoa đang đua nhau nở rộ.

Phương Cẩn Chi đi chưa được mấy bước, liền cảm thấy mệt, huống chi thời tiết lại nóng bức như vậy, trán của nàng và sống lưng cũng thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.

Yêu Yêu vội vàng dọn ghế mây đặt ở vườn hoa, nói: "Đi lâu như vậy rồi, nên nghỉ một lát."

Chước Chước lại hỏi: "Tam thiếu nãi nãi muốn ăn một đồ ngọt không? Nô tỳ đi đến phòng bếp lấy đồ ăn cho người."

"Dưa lạnh, Táo lạnh, Lê lạnh, Đào lạnh, Vải lạnh!" Phương Cẩn Chi được Chước Chước đỡ ngồi xuống ghế mây, chậm chạp nói.

"Tam thiếu nãi nãi, người muốn đổi cái khác hay không? Mấy thứ này quá lạnh, người chạm vào không được a..." Chước Chước méo mặt.

Yêu Yêu vội cười hì hì nói: "Bằng không nô tỳ đi lấy cho người một chút điểm tâm, bánh nhân hạt sen, hạt thì là Ba Tư, dứa đỏ, chè hoa mẫu đơn táo đỏ, bánh phồng dát vàng, bánh long phượng thuỷ tinh, bánh hoa chiết ngỗng, canh cá vân tích..."

"Ngươi đang báo dang đồ ăn đấy à?" Phương Cẩn Chi mỉm cười, đánh gãy lời nói của Yêu Yêu.

Yêu Yêu ngượng ngùng xoa xoa đầu, "Nô tỳ đều đang liệt kê tất cả những món điểm tâm mà tam thiếu nãi nãi muốn ăn nha!"

Phương Cẩn Chi cũng hiểu Yêu Yêu đang cố ý trêu chọc nàng.

Nàng cười lắc đầu, nói: "Không cần, mấy thứ này đều không muốn ăn, lấy cho ta một ly nước ấm lại đây là được."

"Aizzz! Nô tỳ đi liền!" Yêu Yêu vội cười đồng ý, nhanh chóng đi đun nước.

Phương Cẩn Chi nhìn những khóm hoa muôn vàn màu sắc xung quang, như đang suy tư cái gì đó.

Sau một thời gian dài, ngày mai Lưu Minh Thứ phải tách Bình Bình và An An ra rồi. Nàng không thể không lo lắng vì hai muội muội. Tưởng tượng đến ngày mai hai muội muội phải tách ra, trước mắt nàng không khỏi hiện lên Cố Hi và Cố Vọng. Cố Hi hiện giờ đã hoàn toàn khỏi hẳn, đi theo Tống Từ học không ít bản lĩnh. Nhưng những lúc trời mưa, cánh tay hắn vẫn sẽ ẩn ẩn phát đau.

Mà Cố Vọng cũng đã rời đi lâu như vậy rồi.

Phương Cẩn Chi thở dài, trong lòng nàng rất sợ Bình Bình và An An sẽ giống với kết cục của Cố Hi và Cố Vọng.

Từ khi nàng còn nhỏ, đã hạ quyết tâm phải bảo vệ hai muội muội thật tốt. Mà hiện giờ, hai nàng có khả năng sẽ gặp nguy hiểm, cũng không thể ngăn cản được nguy hiểm. Nàng như thế nào không lo lắng.

Nàng đã biết được từ nơi Lưu Minh Thứ, hai muội muội dùng chung một cánh tay, mà cánh tay đó lại thích hợp để lại cho tỷ tỷ Bình Bình hơn.

Phương Cẩn Chi không khỏi nhớ tới An An.

Bời vì hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ của hai muội muội khác với người bình thường, khiến cho tính cách của hai nàng vô cùng hướng nội. Tuy rằng mấy năm nay đã thay đổi không ít, nhưng hai nàng vẫn cẩn thận, mẫn cảm, tính cách hướng nổi vẫn không sửa được.

An An sống trầm tĩnh và nội tâm còn hơn Bình Bình.

Nghĩ đến bộ dáng nhỏ nhút nhát sợ sệt của An An, Phương Cẩn Chi cảm thấy vô cùng đau lòng. Kết quả tốt nhất vào ngày mai, cũng không có khả năng biến An An trở thành một người hoàn thiện.

Trong đầu Phương Cẩn Chi không khỏi hiện lên bộ dáng An An bị cụt một tay. An An vốn dĩ là một người hướng nội, An An nên làm gì nếu sau này bị mất một cánh tay bây giờ?

Nhưng tưởng tượng đến cái chết của Cố Vọng, Phương Cẩn Chi lại cảm thấy An An cụt một tay cũng tốt hơn là chết.

Phương Cẩn Chi căn bản không dám tưởng đến việc nếu An An xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên làm gì bây giờ...

Tâm phiền ý loạn.

"Tam thiếu nãi nãi, nước của người." Yêu Yêu bưng nước ấm tới.

Phương Cẩn Chi chỉ nhấp một miếng nhỏ, sau đó thả ly xuống.

"Trở về thôi." Nàng chậm rãi đứng lên, trở về. Tưởng tượng đến hai muội muội, trong lòng nàng phiền thật sự, đâu còn tâm tình thưởng thức hoa cỏ.

Yêu Yêu và Chước Chước đều biết Phương Cẩn Chi phiền lòng, hai tiểu nha hoàn liếc nhìn nhau, cũng không làm phiền nàng, an tĩnh đỡ nàng trở về.

Lúc lên cầu thang, Phương Cẩn Chi bỗng nhiên "Ai nha" một tiếng.

Nàng kinh ngạc cúi đầu, nhìn vào phía bụng nhỏ của mình. Vừa nãy, tiểu gia hỏa trong bụng nàng hình như đá nàng một cái!

Phương Cẩn Chi thật cẩn thận duỗi tay, sờ lên chỗ tiểu gia hỏa vừa mới đá. Sau đó tiểu gia hỏa trong bụng nàng hình như cảm nhận được xúc cảm nơi bàn tay nàng, lại đá nàng một cái nữa.

Phương Cẩn Chi cảm thấy mình dường như vừa sờ được gót chân nhỏ của tiểu gia hoả.

Trong lòng nàng tức khắc bò lên nhè nhẹ từng đợt từng đợt vui sướиɠ mới lạ. Loại vui sướиɠ này vừa mới lạ, cũng vừa ngọt ngào.

Sau khi Phương Cẩn Chi trở lại phòng, vẫn luôn đắm chìm vào cảm giác vui sướиɠ mới lạ đó, nàng ngồi trên chiếc ghế gỗ ở trước bàn trang điểm, tỉ mỉ sờ lên bụng mình, muốn bắt lấy gót chân nhỏ của tiểu gia hỏa một lần nữa.

Nhưng mà, tiểu gia hỏa trong bụng giống như đã ngủ say, lại không chịu đá nàng.

Phương Cẩn Chi vỗ nhẹ tiểu gia hoả, "Hừ, chờ ngươi ra ngoài, xem ta làm thế nào bắt được chân ngươi!"

Nàng mở ngăn kéo ra, lấy một chiếc hộp gấm bên trong ra.

Hộp gấm mở ra, bên trong là vài món vật nhỏ. Một tấm thẻ bài khẩn cầu bình an, một con ngựa gỗ. Tấm thẻ bài này chính là tấm thẻ bài lúc trước Tĩnh Ức sư thái đã cột vào dải lụa hồng treo lên cây bồ đề, Phương Cẩn Chi lặng lẽ cất nó đi, tính toán sau khi chờ tiểu gia hỏa trong bụng chào đời, để thằng bé mang theo bên người. Hơn nữa còn con ngựa gỗ nhỏ kia, là do Bình Bình và An An tự tay làm ra.

Mặc dù cách chạm trổ không mấy tinh xảo, nhưng lại rất bắt mắt. Hai tiểu cô nương nghiên cứu rất lâu mới có thể khắc được vật nhỏ này, trước đó không biết đã vứt bỏ bao nhiều cái, mới khắc ra được hình dạng chỉnh tề như vậy.

Lúc trời nhá nhem tối, Lục Vô Nghiên mới trở về, khi hắn trở về còn cầm theo một chiếc đèn l*иg hoa sen đỏ trong tay.

"Tại sao lại cầm thứ này?" Phương Cẩn Chi giơ đèn hoa đăng lên, đưa lại gần ánh nến để nhìn rõ hoa văn trên đèn hoa đăng. Hoa văn trên đèn hoa đăng như ẩn như hiện, dựa vào ánh nến nàng mới có thể thấy rõ hình hai con cá chép bơi lội dưới bông hoa sen.

"Hôm nay là Thất Tịch." Lục Vô Nghiên ôm lấy Phương Cẩn Chi từ phía sau, sau đó để cằm ở trên hõm vai Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi bừng tỉnh.

"Vậy chúng ta đi thôi..." Phương Cẩn Chi đột nhiên nuốt nửa câu sau trở về.

Nàng muốn ra ngoài đi chơi, muốn đi rước đèn, đoán câu đố, ăn thật nhiều đồ ăn vặt ở chợ đêm náo nhiệt!

Nhưng mà...

Phương Cẩn Chi cúi đầu, chán nản vỗ vỗ bụng mình. Hiện tại nàng chỉ cần đi bộ trong chốc lát, hai chân sẽ sưng lên, hơn nữa cơ thể sẽ cảm thấy vô cùng mỏi mệt.

Nàng không thể đến những nơi náo nhiệt, phòng tránh bị xô đẩy.

Những cao lương mỹ vị mê người ở chợ đêm cũng không thể ăn.

Phương Cẩn Chi nặng nề thở dài, tăng lớn sức lực vỗ vỗ bụng mình, giận dỗi nói: "Vật nhỏ, mẫu thân con vì con mà hy sinh rất nhiều thứ! Chờ đến khi con trưởng thành, nhất định phải sủng ta!"

Lục Vô Nghiên bật cười, nắm bàn tay nhỏ nhắn của Phương Cẩn Chi trong lòng bàn tay to rộng của hắn, nói: "Mọi người đều nói cha mẹ yêu thương con cái, đâu có người nào như nàng lại muốn hài tử yêu thương ngược lại mình. Nếu nói có lòng hiếu kính cũng có thể miễn cưỡng, nàng nói sủng nàng hình như không đúng lắm."

"Tại sao lại không đúng?" Phương Cẩn Chi xoay người nhìn Lục Vô Nghiên.

"Ta muốn tên nhóc thối này sủng ta, đến lúc đó một người lớn, một người nhỏ, đều cùng tới sủng ta!" Phương Cẩn Chi cười rộ lên, má lúm đồng tiền bên môi lõm sâu, trên má tuỳ hứng tràn đầy niềm hạnh phúc.

"Được được được," Lục Vô Nghiên nghiêm túc gật đầu, "Ta và vật nhỏ cùng sủng nàng, nếu vật nhỏ này không sủng nàng, ta sẽ thay phần của nó, sủng nàng gấp đôi."

Phương Cẩn Chi mỉm cười hạnh phúc, dựa vào trong lòng ngực Lục Vô Nghiên.

Hiện giờ khi Phương Cẩn Chi đi lại, cúi đầu đã không còn nhìn thấy chân mình, cũng không thể khom lưng. Có nhiều chuyện xung quanh nàng, đều do Lục Vô Nghiên tự tay xử lý.

Vốn dĩ những chuyện hầu hạ Phương Cẩn Chi, hẳn là nên để mấy người nha hoàn bên cạnh Phương Cẩn Chi tới làm. Phương Cẩn Chi cảm thấy rất yên tâm đối với những nha hoàn đó, nhưng Lục Vô Nghiên lại không yên tâm.

Hắn không yên tâm với bất kỳ ai, chỉ có tự mình làm mới cảm thấy yên tâm.

Lục Vô Nghiên cẩn thận đỡ Phương Cẩn Chi đi vào hồ nước nóng, vì không muốn để nàng bị ngã, bàn tay đỡ nàng vẫn không buông ra.

Hắn vốc một gáo nước ấm nhẹ nhàng lau người cho Phương Cẩn Chi, hỏi: "Lát nữa nàng có muốn ăn khuya gì không?"

Phương Cẩn Chi suy nghĩ một hồi lâu, mới nói: "Bánh mì sữa, sữa đông chưng đường phèn cùng với sủi cảo!"

"Được, đỡ cái bàn cao này đừng chạy loạn, ta đi lấy y phục cho nàng." Lục Vô Nghiên dặn dò cẩn thận.

Phương Cẩn Chi cau mày, "Không ngã được đâu!"

"Ở đây ẩm ướt." Lục Vô Nghiên không thể không phân trần, ấn hai tay của Phương Cẩn Chi lên trên bàn cao, để nàng đỡ lấy.

Thấy Lục Vô Nghiên đi về phía tủ y phục bên cạnh lấy y phục cho nàng, Phương Cẩn Chi nhỏ giọng oán trách vài tiếng rằng hắn quá mức khẩn trương. Mặc dù trong miệng nàng oán trách Lục Vô Nghiên, nhưng ánh mắt khi nhìn hắn vô cùng ôn nhu ngọt ngào.

Lục Vô Nghiên ôm một bộ y phục của Phương Cẩn Chi đặt ở trên bàn cao, cầm mạt ngực màu xanh nước biển mặc vào cho Phương Cẩn Chi.

Trong lúc thắt dây, động tác Lục Vô Nghiên khựng lại.

"Chuyện gì vậy?" Phương Cẩn Chi quay đầu nhìn hắn.

"Y phục hơi nhỏ." Lục Vô Nghiên tạm dừng một lúc, lại sửa lại lời nói, "Không phải, là do càng ngày càng lớn hơn rồi."

Hắn tròng vào được một nửa mạt ngực lên người Phương Cẩn Chi, ánh mắt liền dừng ở trên bầu ngực tuyết trắng no đủ của Phương Cẩn Chi.

Cặp đào nhỏ bất tri bất giác biến thành một cặp bưởi lớn rồi.

Thấy ánh mắt đen nháy của Lục Vô Nghiên trở nên khác thường, Phương Cẩn Chi lập tức nâng hai tay lên ôm lấy bầu ngực mềm mại, cảnh giác nhìn chằm chằm Lục Vô Nghiên, cảnh cáo: "Không được có ý đồ xấu!"

Ánh mắt Lục Vô Nghiên di dời xuống dưới, dừng ở trên bụng Phương Cẩn Chi.

Trên mặt hắn dần hiện ra biểu cảm bất mãn không vui.

Phương Cẩn Chi kinh ngạc nhìn cảm xúc biến hoá trên mặt hắn, đoán không ra hắn lại có chủ ý gì.

Lục Vô Nghiên ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Phương Cẩn Chi, vô cùng nghiêm túc nói: "Ta thay đổi ý định, cần thiết phải thỉnh vυ" nuôi."

"Vì sao? Không phải đã nói không thỉnh vυ" nuôi rồi sao? Chúng ta tự mình chăm sóc thằng bé!" Phương Cẩn Chi mở to hai mắt, khó hiểu nhìn Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Nghiên gằn từng chữ một nói: "Chỉ có ta mới có thể ăn!"

Cho dù đó là hạch đào, quả đào, hay là quả bưởi, chỉ có hắn mới có thể ăn!

Phương Cẩn Chi ngơ ngác nhìn Lục Vô Nghiên, hơn nửa ngày mới hiểu rõ lời nói của hắn là có ý tứ gì. Khuôn mặt nàng tức khắc ửng đỏ, lắp bắp nói: "Chàng, Chàng... Chàng quả thực.... Quả thực vô cớ gây sự!"

Lục Vô Nghiên nhìn Phương Cẩn Chi, dị sắc trong mắt càng ngày càng dữ dội.

Phương Cẩn Chi đột nhiên cảm thấy không ổn, vội vàng xoay người sang chỗ khác. Mặc kệ mạt ngực, chỉ lấy áo khoác bọc lại thân thể.

"Khụ." Lục Vô Nghiên ho nhẹ một tiếng, đoạt lại y phục trong tay Phương Cẩn Chi, cẩn thận mặc cho nàng.

Hắn nhẹ nhàng véo mũi Phương Cẩn Chi, "Đừng đề phòng ta như vậy, ta biết nàng hiện tại vất vả."

Hắn lại trách móc nhìn thoáng qua bụng Phương Cẩn Chi, nói: "Sau khi nàng sinh vật nhỏ này ra, ta sẽ không để nàng sinh nữa!"

Sinh một hài tử, lại gần một năm không thể đυ.ng vào Phương Cẩn Chi, mỹ nhân trong ngực, ăn không được, chạm vào không được, cảm giác thật sự không dễ chịu chút nào. Huống chi còn là thê tử chờ đợi hai kiếp, yêu thích đến tận xương tủy.

Lục Vô Nghiên trong lòng hạ quyết tâm, chờ sau khi Phương Cẩn Chi sinh hạ tiểu gia hỏa trong bụng này ra, sẽ không để Phương Cẩn Chi sinh thêm đứa thứ hai, đứa thứ ba nữa!

Phương Cẩn Chi nén cười, cố ý nói: "Ta càng muốn sinh, còn muốn sinh thêm đứa thứ hai, đứa thứ ba, thứ tứ nữa!"

Nàng hất cái cằm nhỏ lên, đắc ý dào dạt nói: "Ta rất thích nhìn thấy bộ dáng nửa đêm một mình chạy vào tịnh thất của người nào đó."

Nhìn thân hình nhỏ bé của Phương Cẩn Chi, Lục Vô Nghiên hận đến ngứa răng, hắn nắm đôi bàn tay Phương Cẩn Chi, giữ chúng trong lòng bàn tay. Đôi tay nhỏ của Phương Cẩn Chi không hề bị ảnh hưởng khi nàng mang thai, vẫn mềm mại, trắng nõn tựa như khi còn là thiếu nữ.

Lục Vô Nghiên chậm rãi nắm chặt đôi bàn tay nàng, ý vị không rõ ràng, nói: "Đôi tay này của phu nhân hình như đã nhàn rỗi rất lâu rồi thì phải..."

Phương Cẩn Chi hơi giật mình, lập tức hiểu rõ ý tứ của Lục Vô Nghiên. Nàng rút tay mình lại, vội nói: "Ta phải đi về ăn khuya!"

Nàng xoay người đi ra ngoài, Lục Vô Nghiên vội vàng mỉm cười đuổi theo, dắt tay nàng, bảo vệ nàng ở trong khuỷu tay.

Sắc trời đã đen, hắn không yên tâm để nàng đi bộ một mình.

...

Phương Cẩn Chi đã qua thời kỳ nôn nghén khi ngửi thấy mùi thức ăn, phản ứng mang thai hiện giờ của nàng biến thành dễ dàng mỏi mệt và thích ngủ. Lục Vô Nghiên rất cẩn thận, ra lệnh cho bọn hạ nhân mỗi buổi sáng đều không được kêu nàng dậy, muốn để nàng ngủ đủ.

Mà sáng sớm hôm sau, thời điểm trời còn chưa sáng Phương Cẩn Chi đã mở mắt.

Nàng nằm nghiêng ngủ, Lục Vô Nghiên ôm nàng ở phía sau.

Hiện giờ, bụng Phương Cẩn Chi rất lớn, lúc xoay người tương đối khó khăn. Nàng chậm rãi xoay người từng chút từng chút một về phía Lục Vô Nghiên phía sau.

Từ sau khi Phương Cẩn Chi có thai, ban đêm Lục Vô Nghiên càng trở nên cảnh giác. Thời điểm Phương Cẩn Chi nghiêng người, hắn liền tỉnh lại. Hắn còn chưa mở to mắt, liền đỡ Phương Cẩn Chi, giúp nàng xoay người.

Lục Vô Nghiên nhắm mắt lại, hôn trán Phương Cẩn Chi, hỏi: "Tại sao lại tỉnh sớm như vậy? Lo lắng cho hai muội muội của nàng sao?"

Phương Cẩn Chi nhỏ giọng "Ừm" một tiếng, nàng đã chuẩn bị tâm lý cho kết quả tồi tệ nhất, nhưng đêm nay luôn mơ thấy hai muội muội. Mơ thấy quá khứ của hai muội muội, bất đầu từ khi hai đứa nhỏ ấy bị giấu ở trong rương, tiếp diễn dần dần mãi cho đến hiện tại.

Phương Cẩn Chi cảm thấy trong mộng dường như nàng sắp mơ thấy tương lại của hai muội muội, nàng không dám mơ thấy tương lại của hai muội muội, lúc này mới vội vàng tỉnh lại.

Lục Vô Nghiên mở to mắt, hỏi: "Hiện tại còn quá sớm, hiện tại nàng muốn đến Nhập Lâu nhìn hai nàng sao?"

Mặc dù Phương Cẩn Chi nhớ hai muội muội, nhưng vẫn nói: "Chờ trời sáng đã rồi nói sau."

Nàng xê dịch thân mình lên phía trước, càng thêm tới gần Lục Vô Nghiên. Nàng túm lấy vạt áo Lục Vô Nghiên giống như khi còn nhỏ, bất lực nói: "Vô Nghiên, hai nàng sẽ bình an, đúng không?"

"Đương nhiên, hai nàng khẳng định sẽ không có chuyện gì." Lục Vô Nghiên cẩn thận an ủi Phương Cẩn Chi, "Ta biết nàng lo lắng bởi vì chuyện của Cố Vọng, nhưng Cố Hi và Cố Vọng vốn dĩ chỉ là vật phẩm thí nghiệm trước khi tách Bình Bình và An An ra. Hiện giờ đã trôi qua lâu như vậy rồi, Lưu Minh Thứ nhất định đã tìm được phương pháp tốt hơn. Nàng hẳn là nên tin tưởng y thuật của Lưu Minh Thứ, hơn nữa nàng cũng nên tin tưởng phúc khí của Bình Bình và An An."

Nghe Lục Vô Nghiên nói, Phương Cẩn Chi cảm thấy an ổn một chút. Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, ngủ trong chốc lát, chờ đến khi mặt trời lên cao mới cùng Lục Vô Nghiên rời giường.

Phương Cẩn Chi không phải kiểu người xúc động lỗ mãng, cho dù nàng ước gì bây giờ nàng phải đến Nhập Lâu ngay lập tức, nàng cũng hiểu rõ hiện giờ là thời kỳ đặc biệt của mình, không thể để tiểu gia hỏa trong bụng bị thương, cũng không thể để cho người khác lo lắng vì nàng. Nàng ngoan ngoãn dùng đồ ăn sáng, sau đó mới cùng Lục Vô Nghiên cưỡi xe ngựa đi đến Nhập Lâu.

Nhập Trà chạy xe ngựa thật sự rất ổn định, không có một chút xóc nảy nào.

Bình Bình và An An đã dậy từ sớm.

Đêm qua Phương Cẩn Chi ngủ không ngon giấc, hai muội muội của nàng cũng như vậy. Hai tiểu cô nương đối với chuyện sắp xảy ra không biết có bao nhiêu vui vẻ, cũng không biết có bao nhiêu sợ hãi.

Hai nàng ngồi ở trên bậc thang, nhìn ánh sáng mặt trời vừa mới dâng lên, không ai mở miệng nói chuyện.

Chung quang bậc thang, những cây tường vi mọc sum suê thành một đường dài, sáng sớm có một trận giớ thổi quả, mang đến hương thơm hoa cỏ nhàn nhạt.

"Tỷ tỷ," An An quay đầu nhìn về phía Bình Bình bên cạnh, "Nếu... Muội không bao giờ có thể tỉnh lại, vậy tỷ nhất định phải thay muội chăm sóc tỷ tỷ chúng ta thật tốt..."

Nước mắt Bình Bình lập tức chảy ra.

Nàng cúi đầu, cắn môi, không nói lời nào, nước mắt tùy ý một viên một viên rơi xuống.

An An nâng tay phải mình lên, cẩn thận lau nước mắt cho Bình Bình.

"An An!" Bình Bình bắt lấy tay An An, "Tỷ sợ, tỷ sợ quá! Tỷ không dám tưởng tượng những ngày sau này nếu không có muội ở bên cạnh thì tỷ sẽ sống thế nào đây... Bằng không..."

Vẻ thương tâm muốn chết trong mắt Bình Bình dần dần tràn ra một tia hy vọng, "Bằng không, chúng ta vĩnh viễn không xa rời nhau được không? Chúng ta vĩnh viễn ở bên cạnh nhau, không quan tâm ánh mắt của người khác. Chúng ta trở lại hoa trang đi, trở lại hoa trang mà tỷ tỷ đã chuẩn bị cho chúng ta đi!"

An An cười lắc đầu, nàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía tiểu nguyệt môn ở đình viện xa xa.

"Tỷ tỷ, hắn đang đợi tỷ đấy."

Nước mắt nơi hốc mắt Bình Bình lại trào ra, ngưng tụ thành một giọt lại một giọt nước mắt lăn xuống dưới, nàng không nói nên lời, chỉ liên tiếp lắc đầu.

An An nghiêng đầu, đặt đầu mình để ở trên đầu Bình Bình, nhợt nhạt cười rộ lên.

Hai nàng không chỉ là người liền thân, còn là song sinh tử, hai nàng có tâm linh tương thông, giữa hai người bọn họ căn bản không cần phải giao lưu bằng ngôn ngữ, liền có thể biết được tâm ý của đối phương.

An An biết Bình Bình thích Cố Hi.

An An ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời xanh thẳm, đôi mắt nàng dần hiện lên vẻ khao khát.

Nàng nói: "Tỷ tỷ, chúng ta là nhất thể. Cho dù chúng ta tách ra, cũng sẽ giống như không tách ra. Tỷ nhìn thấy phong cảnh, muội cũng có thể nhìn thấy phong cảnh, tỷ cảm thấy vui vẻ, muội cũng cảm thấy vui vẻ. Tỷ tỷ, tỷ có thể thay thế muội nhìn ra thế giới tươi đẹp bên ngoài."

Nàng ngọt ngào cười rộ lên, "Tỷ còn phải gả chồng thành thân, sinh con hưởng phúc. Tất cả những việc này, sau này tỷ sẽ trải qua, không chỉ đại biểu cho chính tỷ, mà còn đại biểu cho muội..."

An An rất ít nói chuyện, nhiều lúc Bình Bình và An An không cần nói nhiều với nhau, bởi vì giữa bọn họ có tâm linh tương thông, có thể hoàn toàn lĩnh hội ý tứ của đối phương. Sở thích của hai người, suy nghĩ của hai người và thái độ của hai người đều giống nhau. Vô số lần Phương Cẩn Chi nói chuyện cùng hai nàng, đại đa số đều là Bình Bình ngẫu nhiên nói một câu, mà An An thì đứng ở một bên gật đầu.

Hôm nay, đây là lần đầu tiên An An nói nhiều như vậy.

Thanh âm của nàng vẫn rất nho nhỏ, phải nghe thật cẩn thận mới có thể nghe rõ. Đây là thói quen từ khi còn nhỏ của hai tiểu cô nương, không thể xuất hiện trước mặt người khác, không thể bị người khác nghe thấy thanh âm của các nàng, không thể để cho người khác biết đến sự tồn tại của các nàng. Từ khi hai nàng bắt đầu học nói chuyện, luôn đè thấp thanh âm để nói. Thậm chí khi hai nàng thở dốc cũng phải thật im ắng.

Nước mắt Bình Bình căn bản không ngăn được, nghe An An nói liên miên những lời này giống như đang lập di ngôn, trong lòng nàng càng khó chịu. Bình Bình tưởng tượng đến qua ngày hôm nay, khả năng sẽ không bao giờ được nhìn thấy muội muội tương liên nhiều năm bên cạnh nàng nữa, nàng liền cảm giác được một loại sợ hãi nồng đậm.

Loại sợ hãi này thật sâu bao vây lấy Bình Bình, khiến thân thể nàng phát run.

An An có thể sâu sắc cảm nhận được nỗi sợ hãi của Bình Bình, nàng ra sức nắm chặt tay Bình Bình, lộ ra nụ cười vô cùng sáng lạn, nói: "Đừng khóc! Muội phúc lớn mạng lớn, sẽ không có việc gì đâu!"