Chương 13

Vân Thiên Yên Vũ (Phan Như Hảo)

Từ Tiểu Chương chưa từng nghe qua tên của thừa tướng, cái tên này cũng không quá đặc biệt, chỉ là bằng một cách nào đó khi biết nó từ chính Thái Yên lại khiến nàng vui vẻ.

Thái Yên - chính là ước nguyện mong cho y có cuộc đời yên bình, bình an của hoàng tổ mẫu. Lúc Thái Yên vừa lọt lòng đã được hoàng tổ mẫu đặt tên, mọi người lúc đó vô cùng vui vẻ. Y còn nhớ rằng, người đã đặt tên như vậy vì thấy dưới mắt y có một nốt ruồi lệ nhạt màu, nhìn kĩ mới có thể thấy. Nữ nhi có nốt ruồi lệ sẽ khổ, người chính là không nỡ nhìn Thái Yên khổ. Chỉ là lúc y mười hai có một số biến cố, hoàng tổ mẫu đã lâm bệnh rồi qua đời.

"Ngươi là Từ Tiểu Chương đúng không? "

"Đúng vậy. Haha, chắc sẽ mắc cười lắm, vì cha tiểu nữ thích nam nhi nên mới lấy tên đó. Chẳng hợp chút nào..." Từ Tiểu Chương ảo não cười cười.

"Cũng được mà." Thái Yên lên tiếng an ủi, "Cha ngươi chính là mong ngươi thông minh, tài trí hơn nữ nhân tầm thường. "

Mặc dù không nhìn thấy mặt, cũng không biết lúc này Thái Yên đang có biểu cảm gì nhưng trong lòng Từ Tiểu Chương như có một dòng nước ấm nhẹ nhàng chảy qua trái ngược với sự lạnh giá, mệt mỏi của cơ thể hiện tại. Nàng tựa đầu nhẹ lên lưng Thái Yên, khe khẽ nói :

"Thực ra ta biết đại nhân là một người tốt. Người ngoài miệng nghiêm khắc nhưng lúc ta bắn tiễn không tốt liền ân cần dạy cho ta, lúc ta buồn bã vì bị cướp kim ngân cũng là người lấy ngọc kia cho ta, ta đeo bám làm nhiều chuyện không hợp lễ nghi người cũng không sát phạt ta, ..."

"Tuy miệng nghiêm khắc nhưng lòng lại là bông mềm. Ta ngay lúc đầu tiên nhìn thấy người ở trường bắn liền bị rung động bởi anh khí lúc đó của người..."

"Nghĩ rằng không nên nhưng vẫn cố chấp bám đuôi người đến đây, lúc trèo qua vách đá ta không có lực mạnh, leo vô cùng khó khăn, rất đau. Lúc đỡ một tiễn đó ta cũng biết nó sẽ rất đau, nhưng ta mừng vì nó ở trên người ta chứ không phải đại nhân..." - Giống như một tiểu hài tử uất ức trong lòng cuối cùng cũng được nói ra.

"Ta biết cha ta với đại nhân không được tốt, ta biết ta như vậy đối với người là sai trái, nhưng mà, nhưng mà..." Từ Tiểu Chương lúc này trong giọng có chút gấp gáp, giọng hơi nghẹn.

Cuối cùng hồi lâu vẫn không có nói tiếp được. Thái Yên thấy nàng im lặng, lòng cũng trầm xuống.

"Ta không có khả năng đáp lại tình cảm của ngươi. Thứ lỗi."

Ta không thể yêu.

Cả hai đều không biết nên nói gì. Từ Tiểu Chương nghe Thái Yên từ chối, dù câu từ không hề gai nhọn, nhưng vẫn có cảm giác như cả người đều bị xuyên qua. Thái Yên cảm nhận chất lỏng hơi ấm ướŧ áŧ thấm vào y phục trên vai, chính bản thân biết đó là cái gì, trong lòng lại khó nói.

Cứ như vậy một người bước đi, một người yên tĩnh trên lưng. Thái Yên bỗng thấy bàn tay nắm hờ trước cổ mình lỏng dần rồi buông thả xuống. Nghĩ đến người sau lưng còn đang sốt, vội vàng quay đầu lại kiểm tra. Hang ẩm ướt không may trượt chân, cả hai đều ngã.

Bị đá va đập đến có chút đau nhưng Thái Yên vẫn vội vàng đứng dậy tiến đến bên Từ Tiểu Chương. Nàng ta hình như vừa nãy ngất, sờ trán chính là nóng như than lửa, người lại không ngừng run rẩy.

Thái Yên thấy vậy cũng có chút sốt ruột, không quản bèn ôm nàng lên, chân hơi đau nhưng vẫn trụ được, tiếp tục lần mò trong hang.

Không biết hang quá dài, hay Thái Yên đi không đúng đường, thật lâu cũng chưa ra. Thái Yên lo sợ chính là trời tối. Lúc ngồi lại nghỉ một chút trên đá, thấy người kế bên chính là không ngừng run rẩy, hình như rất lạnh. Thái Yên một lúc sau vẫn là không nỡ nhìn, cuối cùng cởi lớp khoác ngoài quấn lên người cho Từ Tiểu Chương, chính mình chỉ còn lại một lớp y phục.

Vô tình nhìn trên vách kia vướng lại là một chút gì đó sáng lấp lánh thu hút ánh nhìn của y. Trèo lên quan sát, Thái Yên phi thường thấy rõ bên trong như là hõm xuống một chút. Ở đó có mấy cái hộp trang sức nhỏ, ngọc, kim ngân rải rác, còn có một cái rương gỗ lớn. Đây là kho báu trong truyền thuyết?

Suy nghĩ đó nhanh chóng bị Thái Yên loại trừ, tài sản của Cẩn Thụy không phải chỉ là như vậy, có thể đây chỉ là một phần của kho báu. Có lẽ đợt lũ nào đó đã khiến mấy rương gỗ này kẹt lại. Thái Yên tuy nói là không quan tâm, nhưng cũng tò mò mở nắp rương gỗ ra xem.

Trái ngược với suy nghĩ của y, bên trong đó chất đầy những thứ vải vóc gì đó ẩm ướt bạc màu, còn có bị hư, mùi cũng khó ngửi. Trên đống vải đó để hai cái gối ngọc, khắc trên đó là dòng chữ "Vĩnh kết đồng tâm".Hai hộp đồ nhỏ trong đó bị y mở ra, một cái chứa một đống kiểu như bộ nữ trang nhưng đã bị lộn xộn, bên dưới có một cái ngọc bội hơi cũ. Hộp thứ hai vừa mở ra, liền bị y lập tức đóng lại, bên trong là một hủ tro cốt.

Hẳn đây là một phần di vật của vợ quá cố Cẩn Thụy. Bộ nữ trang, còn có cả gối ngọc, y phục gì đó. Hủ tro cốt như được cố định, y phục đều bị hư, nữ trang cũng lộn xộn, chỉ có hủ tro cốt là nguyên vẹn qua lâu như vậy. Thái Yên đứng trầm mặc, giữa lấy những kim ngân châu báu hay bỏ đi. Lại nhớ đến dòng chữ in trên gối ngọc : "Vĩnh kết đồng tâm.", Cẩn Thụy hóa ra sau nhiều năm như vậy vẫn chẳng thể nguôi ngoai được vợ quá cố. Không biết rằng...

Cuối cùng Thái Yên cẩn thận đóng lại rương, lấy mấy mảnh kim ngân vụn ném xuống một cái khe gần đó, sau đó cũng đẩy cái rương xuống bên dưới khe hẹp đó. Tiếng vang hơi lớn, cái rương liền bị kẹt lại ở góc khuất.

Nếu Cẩn Thụy đã muốn giấu đi, vậy thì coi như Thái Yên cũng giúp một phần.

Tiếp tục ôm Từ Tiểu Chương ra ngoài, may sao không lâu sau liền ra được đến cửa hang. Bên ngoài trời đã nhá nhem chiều tối.

Quan sát không có người, Thái Yên mới đặt Từ Tiểu Chương xuống đất, bản thân cũng nằm xuống bên cạnh thở dốc. Bụng trống rỗng, thân thể cũng có chút rã rời, cứ như thế y vô thức từ từ khép mắt lại...

Vân Thiên Yên Vũ (Phan Như Hảo)

Mình cuối cấp nên khá là không có thời gian. Không ra chương vào thời gian cố định được, xin lỗi mọi người nhé.