Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thê Môn

Chương 1: Xuyên Qua

Chương Tiếp »
Thức đêm tăng ca quá nhiều dẫn đến đột ngột ngất xỉu.

Tỉnh lại, thứ đầu tiên đập vào mắt ta không phải là trần nhà trắng toát của bệnh viện, mà là xà nhà bằng gỗ vô cùng cũ kỹ, thô sơ.

Là căn phòng rách nát được xây đắp bằng đất sét trộn với rơm rạ, đưa mắt nhìn sơ qua có thể nhìn thấy được tổng thể căn phòng nhỏ, vải tang thô ráp treo ở rải rác khắp xung quanh, cùng với cửa sổ được che kín bằng giấy đã ố vàng.

Bên người không phải là nhân viên y tế, mà chỉ có mỗi một người thiếu niên mặc vải tang trắng, mím chặt môi, ánh mắt vô cùng sợ sệt nhìn ta.

Nhìn qua, cứ như là một con thú hoang nhỏ mới vừa rời khỏi tổ, vừa sợ hãi, vừa đáng thương mà nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của ta.

Đây là địa phủ sao?

Hắn ta đột nhiên mở miệng: “Ăn,...Ăn cơm không?”

Lúc này, ta mới di chuyển tầm mắt xuống, nhìn thấy trong tay người thiếu niên đang cầm là một cái màn thầu rất lớn, đã không còn mới mẻ.

Đây không phải địa phủ!

Chẳng hiểu ra làm sao đầu óc của ta bỗng nhiên bị khung cảnh xung quanh ảnh hưởng đến, cảm thấy thật sự chết đi cũng không phải là điều gì đáng sợ.

Nếu như xuyên đến hoàn cảnh thảm thương như thế này, lễ tang cũng đã được bọn họ chuẩn bị sẵn, tại sao ta không thể chết thêm một lần?

Một ý kiến hay!

Ta lập tức nhắm mắt lại, ngừng thở, vô cùng cố gắng để trở thành một xác chết thật sự.

Bên tai lại bất ngờ truyền đến một giọng nức nở rất nhỏ: “Nương tử cũng không cần ta nữa, đúng không?”

Nương tử? Cái quỷ gì thế này?

Muốn sao đây?

Ta một lần nữa tức giận mà mở to mắt, nhìn về phía người thiếu niên thanh tú, đang bày ra vẻ mặt vô cùng đáng thương.

Từ ánh mắt của hắn, ta thật dễ dàng nhìn ra được, trong đó là sự trách cứ, căng thẳng, lại như mất mát, ấm ức, khổ sở vô cùng, tất cả trộn lẫn vào nhau, khiến cho một nữ nhân với ý chí sắt đá như ta cũng không khỏi dâng lên một tia trắc ẩn trong lòng.

Ta chợt cảm thấy có nơi nào đó không đúng lắm.

Khí huyết cả người cứ như bị rút dần đi, thân thể không chút sức lực.

Ta run run rẩy rẩy mà nâng tay lên, hướng về phía hắn, hắn ta nghiêng đầu nhìn qua, sau đó, đem cái màn thầu cứng như đá trong tay của hắn cẩn thận từng chút một đặt vào lòng bàn tay của ta.

Ta cứng họng, thật sự không còn lời nào để nói nữa.

Cảm ơn à!!!!

-----Hết Chương----
Chương Tiếp »