Chương 15

Trong căn phòng lạnh lẽo tối tăm không chút ánh sáng, sự cô đơn lạc lõng bủa vây lấy khắp xung quanh. Người phụ nữ với bộ quần áo màu đen bó sát quyến rũ gợi cảm, mái tóc màu đen láy ngắn ngang vai cùng vòm mái thưa hàn quốc đang ngồi trên khung cửa sổ, đôi chân thon dài của cô đang để ngang, thân thể tuyệt mỹ xinh đẹp với đôi mắt bí ẩn mê hoặc lòng người đang chăm chú nhìn vào khoảng không vô định. Ánh mắt cô giống như mang vẻ vô cảm khó hiểu, không ai biết tâm tư của cô gái như thế nào, chỉ biết rằng, nữ nhân từ lúc làm nhiệm vụ trở về hai ba ngày đều ngồi ở vị trí này hai giờ đồng hồ.

Mavis một tay khoanh trước ngực, một tay chạm nhẹ vào kính trên cửa sổ. Đôi mắt màu tím ma mị tuyệt đẹp đang nhìn xuống dòng người nhộn nhịp cùng ánh đèn đường phản chiếu bóng nhà và vạn vật, trong lòng Mavis đột nhiên tràn về kí ức của quá khứ. Sự vô cảm trong cô bỗng lóe lên tia bi thương khó hiểu. Mavis bên ngoài mặt không thể hiện điều gì, nhưng nội tâm của cô đang dần từng chút một nhói đau khi nhớ về dòng thời gian xưa.

Đằng sau, bóng dáng thiếu niên nổi loạn với mái tóc đen hai mái cùng đôi mắt đen láy ngây thơ tiến lại gần chỗ của Mavis. Câu ta trầm thấp lên tiếng. Giọng nói mang vô vàng sự tôn trọng cùng có chút đau lòng với nữ nhân hơn tuổi trước mặt.

"Chị.."

"Chị.. chị lại nghĩ về.."

"..."

Thấy sự im lặng khác thường của Mavis, không khí giữa hai người trở nên ngượng ngùng, Roy cũng không hẹn mà yên tĩnh thu hồi câu nói chưa nói hết ban nãy vào trong bụng. Cậu ta là người luôn đồng hành bên cạnh Mavis từ lúc cô mới gia nhập tổ chức, còn trở thành 'người đầu tiên' còn nhớ sau sự việc đó ngoài Mavis. Roy nhìn thấy Mavis không hề có phản ứng gì, cậu cũng chỉ biết yên lặng đứng bên cạnh cô.

Từ phía cửa ra vào còn mở của căn phòng tối tăm, một đôi mắt đang nhìn về phía của hai người.

Dường như cảm nhận được có kẻ đang lén nhìn trộm, ánh mắt Roy trở nên sắc bén, cậu quay đầu về phía cánh cửa, tiện tay rút trong túi áo ra cây kẹo mυ"ŧ phi mạnh về phía khe hở. Chỉ thấy rằng phía cây của cái kẹo mυ"ŧ đâm xuyên thẳng qua khe cửa, làm cho kẻ nhìn lén kia không kịp phản ứng liền ngã nhào xuống đất kêu lên một cái bịch.

"Ai?" Roy lạnh lẽo hướng về cánh cửa lên tiếng.

"Là chị, là chị, ui da." Tiếng phụ nữ vang lên từ phía bên kia khiến cho Roy thu hồi lại sát khí, ánh mắt khó hiểu nhìn nữ nhân kia.

"Chị đang làm trò mèo gì vậy Dilys?"

Roy bước về phía cánh cửa, một tay đẩy cánh cửa mở ra. Trước mặt cậu là bộ dạng nữ nhân tóc buộc đuôi ngựa dài, khoác trên mình chiếc áo vu nữ của Nhật cắt chéo hai bên cánh tay kết hợp với quần đùi bó sát da màu đen, theo đó là đôi bốt da cao đến cổ chân. Trên cổ tay của cô ta còn đeo cặp chuông lúc lắc màu vàng óng, bên phía thắt lưng có đeo một thanh kiếm katana màu đỏ như lửa sắc bén, chém sắt như bùn, chém xương như thịt.

Cô gái này là Dilys - một siêu năng lực gia thuộc The Run giống với Mavis và Roy. Nếu như nói Mavis bí ẩn ma mị cùng với những chú bướm được mệnh danh là Bướm Đêm khét tiếng thì nữ nhân này lại giống như sát thủ ngoài ánh sáng, cô ta tinh nghịch, thân thiện, phóng khoáng và hài hước.

Dilys được mệnh danh là Lửa Thiêu của The Run với đường kiếm chết chóc có thể chém mục tiêu thành hai mảnh trong chớp mắt cùng ánh mắt rực lửa như muốn đốt cháy kẻ nào mà cô ta nhìn vào.

Trở về với hiện tại, Dilys đang ngồi bệt trước cửa với tư thế cực kỳ lôi thôi, cô ta ngại ngùng gãi gãi đầu nhìn lên Roy với ánh mắt vô số tội và nụ cười không hề giả trân.

"Cái đó.. hì hì.. chị muốn gặp Mavis."

"Cả ngày chỉ muốn bám lấy chị ấy, chị bị bệnh thần kinh à?" Roy khó hiểu nhìn xuống nữ nhân lôi thôi dưới đất cao giọng nói. Bà chị này cậu không ghét cũng không thích, cậu ta chỉ cạn lời với với mức độ siêu cấp muốn quấn lấy chị Mavis nhà cậu của chị ta.

Vừa dứt lời xong, Roy đã không thấy bóng dáng của Dilys đâu, cậu ta nhanh chóng ngó đông ngó tây rồi cuối cùng ngó vào bên trong phòng chỗ của Mavis. Chị ta đã biến mất dạng để đến gần chỗ của chị Mavis từ lúc nào?

"Mavis à, mấy hôm trước làm nhiệm vụ chắc hẳn em mệt lắm nhỉ, chị mới được Mistress cho đi du lịch ở Hawaii về, có mua dừa bồi bổ cho em nè." Dilys vừa nói xong vừa lấy ra một quả dừa to tròn mọng nước còn cắm sẵn ống hút ở bên trong dâng đến tận bên cạnh miệng của Mavis.

Bên này Mavis thấy được một đống ồn ào náo nhiệt của cô ta, nhưng cô một tia một hào để ý cũng không bỏ ra. Ánh mắt cô chỉ chăm chăm nhìn về khoảng không vô định cùng khung cảnh vạn vật phía dưới thông qua kính cửa sổ.

Thấy Mavis không có động tĩnh gì, Dilys vẫn mặt dày đưa quả dừa ngọt ngào đến sát gần hơn nữa. Nhưng chưa được ba centimet, cánh tay của cô đã bị túm lấy khiến cho động tác của Dilys dừng lại. Roy nghiêm giọng hơi trầm xuống nhìn Dilys và dùng lực nắm chặt cánh tay của cô.

"Chị ấy đang không vui, đừng lại gần."

Thấy Roy có vẻ như đang nói thật, Dilys cũng biết điều mà chầm chậm rụt tay lại, chị ta hơi cúi mặt xuống rồi đặt quả dừa lên trên bàn.

"Chị đi gặp Mistress đây, em uống đi cho khỏe nhé Mavis."

Nói rồi tiếng mở cửa và tiếng bước chân nhanh chóng vang lên, tiếp theo đó là tiếng đóng cửa nhẹ nhàng. Sự im lặng hiu quạnh xung quanh căn phòng được trả về như ban đầu, Roy cũng vì thế mà yên tĩnh đứng ở bên Mavis. Cậu biết tâm tư của người chị cậu luôn yêu quý đang nghĩ về ai, về chuyện gì, nên cho dù chị ấy không thể hiện ra bên ngoài, cậu cũng đã hiểu hơn về sự im lặng của chị rồi. Roy trùng mắt xuống nhìn lên trên bàn làm việc của Mavis. Chiếc vòng cổ bạc có chiếc nhẫn kim cương đã cũ nhưng lại rất sáng và trông như mới được đặt trong chiếc khăn tay thêu vội không xinh đẹp gấp rất gọn gàng sạch sẽ.

Trong lòng Roy có chút xót xa, chị ấy hẳn là rất khổ tâm. Sau khi quay lại thời điểm bắt đầu lại phải trở thành như vậy.