Chương 4

Đằng sau của cảnh sát trưởng bỗng vang lên tiếng nói của người phụ nữ. Là cô gái tóc ngắn với cái tên Lin ban nãy David Jane đã nói chuyện với ả. Anh ta đổ mồ hôi hột quay lại, cô ta đã xuất hiện đằng sau anh từ bao giờ vậy?

Trên tay người phụ nữ chĩa thẳng súng vào đầu của cảnh sát trưởng, khiến cho anh ta ám binh bất động, không dám làm ra bất cứ động tác dư thừa gì. Mối nguy hiểm đang ở trước mặt, chỉ cần lơ là một chút thôi là mạng sống của anh ta sẽ bay về với chúa mất.

"Rốt cuộc thì cảnh sát cũng chỉ có như vậy?" Xung quanh cảnh sát trưởng bây giờ toàn bộ đều là xác chết của đồng đội, tên đàn ông đeo kính kia đứng ở giữa, hắn ta gập quyển sổ trong tay lại, một tay khẽ nâng gọng kính lên nói.

David Jane từ đầu tới cuối vẫn thản nhiên nhìn sự việc xảy ra trước mặt, bà ta ung dung bỏ điếu thuốc lá ra hút, một tay khoanh trước ngực. Sau khi người của ả đã xử lí xong xuôi rồi thì còn lại một mình tên chỉ huy - cảnh sát trưởng đang rơi vào thế bị động trước nòng súng kia.

"Tên của anh là gì?" Jane hà hơi thuốc vào không trung, bà ta mỉm cười mở miệng nói.

Cảnh sát trưởng không nói gì, anh ta giống như bị tê liệt cơ thể, không thể thốt lên một lời nào.

Khốn khϊếp.. Chẳng lẽ anh ta phải chết ở đây sao?

"Alexander Daniel?"

Cảnh sát trưởng giật mình, tên đàn ông đeo kính kia nhìn thẳng vào mắt của anh khiến cho mồ hôi hột của anh ta chảy nhiều hơn.

"Daniel à, tôi nghĩ anh nên bỏ cái nghề nghiệp nguy hiểm này đi! Trông ngoại hình cũng đẹp đấy, như này chết thì uổng lắm!" David Jane rít một hơi dài điếu thuốc rồi nói, bà ta đứng dựa lưng vào xe ô tô nhìn anh với ánh mắt sắc lẹm giễu cợt.

Nhưng điều bà ta không biết rằng, thứ khiến con rắn nguy hiểm như bà ta tức giận sắp diễn ra rồi.

David Jane tiến lại gần phía của Daniel, từng bước chân với đôi guốc cao va chạm với mặt đất vang lên tiếng lộp cộp lộp cộp, vẻ mặt Daniel ngày càng căng thẳng, người đàn bà này muốn làm gì? Nọng súng của Lin vẫn nguyên vẹn ở đằng sau đầu của anh ta. Daniel cau mày chờ đợi giây phút tiếp theo xảy đến.

Ở khoảnh khắc bước chân của Jane đã ở trước mặt Daniel, bà ta vứt điếu thuốc xuống đất, tiện chân dẫm lên rồi ghì nát điếu thuốc, Jane đưa bàn tay với móng tay sắc nhọn lên cằm của Daniel, khiến cho anh ta phải mặt đối mặt với ả. Jane mỉm cười nhìn Daniel, bà ta ghé thật sát tới khuôn mặt của Daniel, khi khoảng cách chỉ còn vài centimet, ánh mắt của ả nhìn chằm chằm vào ánh mắt của anh.

"Muốn trách thì hãy trách tên nào đã giao cho anh nhiệm vụ này!"

Nói xong, Jane hất cằm của anh ta ra, sau đó bà ta quay người bước đi. Lời nói như sét đánh ngang tai của Daniel, anh ta biết rằng kết cục bây giờ của anh ta đã kết thúc, mắt anh ta mở to, con ngươi đen láy sâu hun hút.

"Nghe rồi đấy, tạm biệt anh đẹp trai!"

Người phụ nữ đằng sau vang lên tiếng nói, rồi ánh mắt cô ta đằng đằng sát khí nổi lên.

Trong khoảnh khắc ngón tay ả đang chuẩn bị bóp cò đưa người đàn ông trước mặt về với đất mẹ. Daniel nhắm mắt, anh ta chỉ kịp tự nhủ trong lòng.. xin lỗi em, Vivian..

"Đi đâu vậy, quý bà?"

Giọng nói trầm ấm lạnh lùng vang lên, khiến cho mọi sự chú ý đều tập trung vào đó. David Jane quay đầu nhìn lại, Lin lúc đó cũng dừng động tác, tên đàn ông đeo kính cũng nhìn sang.

Chủ nhân của giọng nói đó là một thiếu niên nổi loạn với tóc hai mái màu đen, trên miệng còn ngậm cây kẹo mυ"ŧ, áo khoác hip hop chễ vai cùng ánh mắt đen láy ngây thơ. Cậu ta xuất hiện từ lúc nào? Cảnh sát trưởng kinh ngạc nhìn.

"Chúng ta lại có vị khách không mời mà đến à?"

David Jane đứng lại nhìn cậu ta với ánh mắt cảnh giác sắc lẹm rồi nói. Bà ta có linh cảm rằng tên thiếu niên khuôn mặt búng ra sữa này không phải là người bình thường.

Bên này, Lin vẫn giữ nguyên vị trí cũ với khẩu súng lục trên tay chĩa thẳng sau gáy của Daniel. Ánh mắt cô ta tăng thêm bảy phần sát khí nhìn chằm chằm vào thiếu niên nổi loạn tóc đen mới xuất hiện bất thình lình kia. Còn bên phía người đàn ông đeo mắt kính với cuốn sổ trên tay thì anh ta chỉ lấy ngón tay giữa thon dài của mình đẩy gọng kính lên. Sau đó, ánh mắt như diều hâu của anh ta liếc sang thiếu niên.

"Thật vinh dự khi tôi lại được coi như vị khách."

Cậu ta lên tiếng nhưng nét mặt và thái độ không hề có chút nào là vui vẻ.

Daniel đứng bất động tại chỗ cảm thấy không khí đang dần bị ép xuống đến mức rợn người. Khoảnh khắc cậu thiếu niên kia vừa dứt lời xong, không một ai lên tiếng, mọi thứ chìm vào sự im lặng khiến cho con người ta căng thẳng.