Chương 40: Bài hát viết cho em

Khi không đủ dũng khí để làm điều già đó ta thường tìm cách trì hoãn, nhưng vấn đề là bạn có thể trì hoãn nhưng thời gian thì không. Bạn nghĩ bạn có thời gian nên cứ tiếp tục trì hoãn, cho đến một ngày bạn hoàn toàn bỏ lỡ nói, cơ hội để thổ lộ, cơ hội để chọn một tương lai tốt đẹp hơn, một tương lai mà bạn có thể đồng hành cùng người bạn yêu thích.

Khoảng thời gian từ lớp mười một lên lớp mười hai chính là thời điểm trận chiến cao khảo chính thức bắt đầu. Bọn họ phải học hành ngày đêm, lịch bổ túc dày đặc. Trường bọn họ vốn là trường cao trung trọng điểm trong vùng, nhà trường để nâng cao chất lượng học sinh đã trao đổi với phụ huynh về lịch học của bọn họ.

Thời gian gần đây Mạnh Yên Nhiên vì chuyện chuyển nhà và chuyện được yêu thầm nên lơ đãng trong học tập. Thi hết năm thành tích quả thực có dấu hiệu thụt lùi. Vương Nhược Quân dạo này thời gian lên lớp ngày ít, Mạnh Yên Nhiên cũng rất ít khi hỏi về chuyện trong gia đình của cô ấy. Dù sao thì Vương Nhược Quân cũng được xem là con cháu hào môn ở cái tỉnh này, mà trong mấy gia tộc hào môn, tranh chấp về quyền lợi kinh tế cũng gay gắt hệt như trong mấy cuốn tiểu thuyết não tàn.

Đầu năm lớp mười hai bọn họ sẽ tổ chức một chương trình chào mừng năm học mới. Các học sinh lớp mười và lớp mười một bắt buộc phải chuẩn bị tiết mục cho lớp mình, riêng các lớp mười hai sẽ được miễn để tập trung cho bài khảo sát đầu năm.

Ngày khai giảng Vương Nhược Quân không tới, sau đó cũng không thấy đi học. Mạnh Yên Nhiên thực sự cảm thấy lo lắng liền nhắn tin hỏi thăm: “Tối nay trường mình có tổ chức chương trình văn nghệ với cùng với các hoạt động mới.”

“Tớ còn nghe nói là các lớp mười lớp mười một sẽ mở các quầy hàng đấy. Có lớp còn mở cả tiệm cafe và ảnh chụp hóa trang cơ, cậu có tham gia không?”

Mạnh Yên Nhiên từ lúc nhắn cứ liên tục nhìn vào màn hình, nhưng đợi vài phút sau vẫn chưa thấy Vương Nhược Quân trả lời, suy nghĩ một chút rồi lại nhắn thêm một câu: “Khối mười có một cặp sinh đôi rất đẹp trai, còn làm phục vụ trong tiệm cafe nữa, có vẻ rất hợp gu của cậu.”

Mạnh Yên Nhiên chờ đến tối cũng không thấy Vương Nhược Quân trả lời tin nhắn, không khí tối nay trong trường rất náo nhiệt. Mạnh Yên Nhiên đi cùng với nhóm của Trương Băng, dù sao thì bạn thân của cô cũng không thể tới.

Cô thực có chút linh cảm không hay, Vương Nhược Quân vốn là người ưa náo nhiệt, mấy hoạt động này đáng lẽ không thể thiếu mặt cô ấy mới đúng. Đi cùng bọn cô còn có một nam sinh cao ráo khôi ngô. Mạnh Yên Nhiên dùng đầu ngón chân cũng đoán được cậu ấy là Vưu Tĩnh, bạn trai của Trương Băng.

Cậu ta đi bên cạnh Trương Băng, phục vụ mua đồ và trả tiền cho các quý cô. Mạnh Yên Nhiên thực sự cảm thấy ngưỡng mộ bọn họ, thẳng thắn thừa nhận tình cảm, công khai hẹn hò, lại có thể cùng nhau đi trên một con đường.

“Vưu Tĩnh à, nếu cậu muốn cướp Trương Băng thì cũng đơn giản lắm, mời bọn mình đi ăn chút gì đó rồi liền thả các cậu đi.”

Trương Băng nghe cô bạn mình nói vậy thì mỉm cười e thẹn, các bạn nữ bên cạnh vẫn hùa vào trêu chọc, Mạnh Yên Nhiên chỉ biết im lặng, nhìn họ mà ngưỡng mộ.

Vưu Tĩnh thực sự dẫn bọn cô đi ăn, xem ra là muốn cướp Trương Băng đi thật. Bọn cô cũng không khách khí gì, ăn một lúc hai mươi xiên thịt nướng, Mạnh Yên Nhiên có góp vui hai xiên. Cho đến khi bọn họ đi rồi Lâm Địch mới mở miệng: “Cái cậu Vưu Tĩnh này quá hiền lành. Hai người bọn họ hiền lành, ngốc nghếch như thế thật dễ bắt nạt.”

Mạnh Yên Nhiên mỉm cười thật sâu rồi mới ngẩng đầu lên, thuận miệng nói một câu: “Ngốc có phúc của người ngốc, mình thấy bọn họ rất vui vẻ.”

Nhóm bọn họ trừ Trương Băng, Vưu Tĩnh đi chỉ còn bốn người: Mạnh Yên Nhiên, Lâm Địch, Vương Nghệ Cẩn, Lý Hoan. Sau đó cũng chẳng ai nói gì, bốn người cứ im lặng nhìn theo bóng dáng của bọn họ chìm vào ánh đèn vàng của lễ hội, cô lại hỏi thêm một câu: “Vậy bây giờ đi đâu? Chúng ta có nên kiếm chỗ nào phong cảnh đẹp xíu để chụp ảnh khoe với nữ trung hào kiệt Vương Nhược Quân không?”

Có thể do Mạnh Yên Nhiên không tập trung, cung không để ý là mấy người bạn xung quanh mình đang tích cực nháy mắt đằng sau, Lâm Địch mở đầu trước bằng giọng thăm dò: “Nhiên Nhiên à, lớp bọn mình hôm nay có lớp trưởng tự nguyện tham gia biểu diễn. Còn là bài cậu ấy tự sáng tác kết hợp với piano nữa, giờ này cũng sắp bắt đầu rồi, cậu có muốn qua đó xem thử không?”

Mạnh Yên Nhiên nghe thấy hai chữ ‘lớp trưởng’ này thì hơi giật mình, đã lâu rồi cũng chưa có xem cậu ấy đánh đàn. Nhưng mối quan hệ của bọn họ bây giờ không thích hợp. chỉ thiếu nước nói thẳng ra thôi, thái độ từ chối tình cảm của cô đã quá mức rõ ràng rồi. Nếu đã không thích thì không nên cho người khác hy vọng. Mạnh Yên Nhiên dừng lại đôi chút rồi mở miệng từ chối: “Các cậu đi xem thì chụp lại một tấm dùm mình, mình muốn tặng gom ảnh trai đẹp cho Vương Nhược Quân chết tiếc. Bây giờ mình còn phải đi chụp cặp anh em siêu phẩm ở khố mười, còn muộn nữa sợ các em đóng cửa không hoạt động.”

Ai cũng biết đây là ý muốn từ chối của Mạnh Yên Nhiên, nhưng bọn họ cũng khổ tâm lắm. Vì chuyện này mà lớp trưởng đã đích thân nhờ cậy bọn họ, cũng nhận hối lộ cả rồi. Bây giờ nếu thực sự phải dùng hình thức cưỡng chế cũng phải mang được người đi.

Lý Hoan nháy mắt với hai người còn lại, sau đó đặt hai tay lên vai Mạnh Yên Nhiên nói to: “Lớp trưởng đại nhân biểu diễn mà cậu dám không đi? Nếu muốn chụp ảnh thì cậu phải tự thân vận động thôi.”

Sau đó cùng với hai người kia đủn đủn kéo kéo cô tới hội trường. Mạnh Yên Nhiên không biết nên khóc hay nên cười, đành phải rối rít xin hàng: “Thôi được rồi, các cậu bỏ tay ra đi, mình tự đi được mà.”

“Có ma mới tin cậu.”

“Mình tự đi thật mà, các cậu buông mình ra.”

Sau khi đẩy đẩy kéo kéo một lúc thì bọn họ cũng đến được hội trường. Trên sân khấu trùng hợp đàn Piano đang được bê ra bởi một nhóm học sinh. Sân khấu trước đó vốn không đông lắm dần tụ người lại. Đặc biệt là các bạn nữ, đối với con gái trong trường thì Lý Gia Tường cũng xem như là đàn anh nổi tiếng. Đẹp trai, lại đàn piano siêu giỏi, lần này còn đặc biệt chuẩn bị một ca khúc tự sáng tác.

Mạnh Yên Nhiên đứng dưới sân khấu tối tăm, nhìn lên bóng hình trên sân khấu. Lý Gia Tường hôm nay đặc biệt diện một bộ vest trắng, bảnh bao không để đâu cho hết. Khi tiếng đàn vừa vang lên thì cả khán đài im lặng, cậu ấy hoàn toàn tập trung vào việc tận hưởng ca từ của ca khúc, tận hưởng sân khấu.