Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

The Stolen Years (Năm Năm Bị Đánh Cắp)

Chương 6: Tự vệ phản kích

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc Hà Mạn tỉnh lại , bên ngoài cửa sổ mặt trời đã tỏa ánh nắng rực rỡ

Đồng hồ báo thức đầu giường báo hiệu bây giờ là 9:30 phút. Cô không biết Tạ Vũ còn ở đây hay đã đi làm, nhưng cũng không dám xuống lầu tùy tiện tìm hiểu lung tung, mà chạy thật nhanh đến toilet, quyết định tắm rửa trước.

Không thể để cho anh thấy bộ dạng ngái ngủ tóc rối bù, hơi thở và gỉ mắt, tất cả đều không thể.

Nhiều năm trước, lúc hai người vừa mới bắt đầu ở chung, Hà Mạn mỗi ngày vào buổi sáng sớm đều phải vụиɠ ŧяộʍ lén lút, đến toilet rửa mặt đánh răng sau lại nằm trở về, đối mặt Tạ Vũ làm ra bộ dạng”Tuy còn buồn ngủ, nhưng gương mặt sạch sẽ” ——cho đến một ngày cuối cùng cũng lười nhác, trình luôn khuôn mặt sẵn có.

Lúc đó anh đã nói, làm gì có người nào mới sáng sớm gương mặt lại đẹp và sạch sẽ như vậy chứ—— Tạ Vũ bỗng nhận ra khi biết được chân tướng sau đó.

Khi yêu một ai đó thì người nào cũng vậy, ngay từ đầu đã trang bị vũ khí đầy đủ, chỉ bày ra mặt tốt đẹp nhất, về sau đến khi đánh rắm chẳng còn kiêng kị gì nữa, quen thuộc đến nỗi chẳng khác gì lòng bàn tay mình, tình cảm đó dần dần thấm vào da, vào máu.

Bây giờ tất cả đều mất đi.

Hà Mạn nhìn vào gương một chút.

Quả nhiên vẫn già đi, cô nhẹ vỗ về mặt mình. Tuy rằng không thấy được rõ ràng, nhưng khuôn mặt kia và ánh mắt, mang theo hơi thở của già nua.

Mọi người ai lại chẳng phải chiến đấu với thời gian, mới một hai ngày, cô đã chấp nhận được hiện thực này.

Hà Mạn không muốn nghĩ nhiều, quay đầu vội vàng tiến vào tắm ở vòi sen, mở vòi sen nước nóng liền ập xuống khiến cô giật mình hô lên một tiếng..

Nguyên lúc đầu vòi sen nhà cô là vặn nút, nhà bình thường khác bên trái là nước lạnh, bên phải là nước nóng. Nhà bọn họ lại tương phản, Hà Mạn cũng phản ứng theo thói quen, điều này hóa ra là sai rồi.

Hà Mạn bật cười.Tạ Vũ nói phòng bếp và những nơi khác đều sửa chữa một chút. Cô ghi nhớ ở trong lòng, sau vài lần vặn mở, đều không ngờ mình lại làm sai.

Cô cảm thấy từ trước đến giờ mình đều có một ưu điểm, đó là rất biết nghe lời.

Tắm rửa xong đi ra, khăn tắm bao quanh thân cô, nhìn gương chăm chú quan sát mặt mình, sau đó lại theo tính cách thói quen, cũng không thèm nhìn tới liền đi đến bồn rửa tay.

Tìm bình dưỡng da nhưng không có.

Hà Mạn cẩn thận đem các loại bình nhìn thành phần phía sau, lẩm bẩm: “Đây không thích hợp với tuổi của mình.”

Tuổi của cô. Nói xong trong lòng cảm thấy đau đớn.

Hẳn là của “bạn gái” Tạ Vũ . Hà Mạn phát hiện bản thân khi đối mặt với các kí©h thí©ɧ, biểu hiện càng ngày bình tĩnh. Không bình tĩnh sao được, cô trên danh nghĩa là người đi xuyên qua thời gian, xuyên đến tương lai với những sản phẩm công nghệ cao, mỗi ngày đều có chuyện mới mẻ, một người bạn gái mà thôi, sẽ không làm cho cô chịu nhiều đả kích .

Thật lạ.

Hà Mạn nắm lấy bình nhỏ, gắt gao nắm lấy, hận không thể giống như phim võ hiệp, dùng nội lực bóp nó vỡ nát.

Khi Hà Mạn xuống lầu, phát hiện Tạ Vũ quả nhiên đã đi làm từ sớm .

Cô vào phòng bếp thấy bên bệ rửa có tờ giấy Tạ Vũ để lại ghi vài dòng chữ và chìa khóa đè phía trên:

“Anh đi trước,em ngủ nhiều một chút. Tủ trái ở phòng bếp bên trong có để yến mạch, trong tủ lạnh có sữa và rau xanh, tủ đông lạnh có kem và hoành thánh. Điện thoại của anh là 186XXXXXXXX, hoặc là em có thể gọi đến điện thoại công ty, nói họ chuyển máy cho anh.Bàn trà phòng khách ở phía dưới có ví cũ, bên trong có tiền mặt, nếu em đem không đủ tiền thì tự mình lấy đi.Hôm nay anh sẽ gọi điện thoại cho chị Hà Kỳ, nói chị ấy đến đón em. Yên tâm.”

Đuổi em đi?

Tim Hà Mạn như chìm xuống đáy biển.

Cô đang nghĩ sẽ lấy điện thoại nhắn cho anh mắng anh là đồ rùa rụt cổ, mới nhớ đến mình không có di động, chỉ có thể dùng điện thoại cố định gọi cho anh.

Không thể nói chuyện với anh được, thật mất mặt.

Hà Mạn ở trong phòng khách buồn phiền chán nản đi tới đi lui, cuối cùng quyết định ăn một chút, tay nhanh chóng mở ngăn kéo dưới bồn rửa tay, thấy được đôi bông tai khổng tước của “ bạn gái” anh mà ngày hôm qua Tạ Vũ cuống quít giấu ở bên trong.

Hà Mạn “Phanh” một tiếng khép lại ngăn kéo.

Con mẹ nó, quả thực tức chết mình !

Hà Mạn ăn yến mạch và uống chút sữa lạnh lung tung, ăn không ngon, giữa trưa ăn xong ngã vào sopha ngẩn người.

Ánh mặt trời giữa trưa khiến cho cảm xúc cô ngày càng lộ rõ. Hà Mạn chậm rãi nhắm mắt lại, tối hôm qua sau khi tỉnh lại từ giấc mơ thần chết, mọi bất bình của cô dường như đã gần tiêu tan, cô bắt đầu suy tư tình cảnh trước mắt của mình.

Tạ Vũ xem như tin cô đã mất trí nhớ đi? Hà Mạn cố gắng không để ý những hành động la xạ của anh, không để cảm xúc đó chi phối lí trí của mình.

Ly hôn thôi, đối với mình cũng bình thường, có bạn gái mới… Cũng là bình thường .

Bạn gái mới. Hà Mạn nhếch nhếch khóe miệng. Khi yêu, cô đã vô số lần hỏi qua anh về vấn đề nhàm chán này, ví dụ như có một ngày cô sinh bệnh / tai nạn xe cộ / máy bay rủi ro rớt mà chết, Tạ Vũ có yêu người khác hay không, đối phương sẽ là một người hoàn toàn khác cô… Khi tình yêu hai người còn cuồng nhiệt, làm sao sẽ thật sự nghĩ đến vấn đề này. Mỗi lần cô nhắc đến từ “chết” này, Tạ Vũ sẽ “Phi phi phi” hướng về phía thần linh mà cầu nguyện, xin tha thứ cho những lời nói vô ý của họ.

Tạ Vũ từng nói qua, nếu em chết, anh sẽ chết cùng em, còn tìm ai yêu ư, không ai có thể hơn em hết.

Không ai có thể tốt hơn em? Hà Mạn cảm giác được nước mắt chậm rãi chảy ra khỏi khóe mắt.

Cô hy vọng vừa mở mắt tỉnh lại tất cả đều là một giấc mơ, cô còn ngồi trên máy bay đi hưởng tuần trăng mật, Tạ Vũ tựa vào bên người lay cô dậy.Cô sẽ nói tất cả với anh, rằng, em mơ thấy năm năm sau anh đã yêu người khác—— sau đó hung hăng cấu tay anh.

Nhưng mà, cô không thể quay về. Cô bây giờ phải đối mặt với bộ dạng khách khí xa lạ của Tạ Vũ, hơn nữa ép buộc mình phải kiềm chế, muốn mình lý trí, và chấp nhận rằng điều đó là hợp lý.

Ở trước mặt anh, cô dường như đã mất đi tư cách giải thích.

Hà Mạn làm sao từng gặp qua Tạ Vũ lạnh lùng như vậy. Lúc trước anh và cô gặp nhau lần đầu tiên ở thành phố này, bống nhiên tôn trọng nhau, bỗng nhiên thích nhau, yêu nhau, cãi nhau , bỗng nhiên vượt qua rất nhiều năm, rồi kết hôn.

Còn bây giờ cái gì cũng đều không có.

Bọn họ không có trải qua quá trình theo đuổi lẫn nhau, tất cả giống như là nước chảy hoài cũng thành sông, như trời sinh một đôi. Hà Mạn và chị cô trước giờ đều dựa dẫm vào nhau, sau này cảm giác ỷ lại thân mật dần dần chuyển sang cho Tạ Vũ , không xa không rời.

Khó trách cô bây giờ khi nhìn thấy Tạ Vũ, chân tay trở nên luống cuống.

Cho dù cô có mất trí nhớ thế nào, ở trong mắt anh, cô chẳng qua chỉ là Hà Mạn đã ly hôn với mình.

Hà Mạn giật mình đứng lên từ sopha.

Cô muốn phản kích.

Cô cứ như vậy lên kế hoạch làm sao có thể trở thành cô vợ 2012 thân thiết yêu thương như lúc trước, tự nhiên cũng vui vẻ thả lỏng bản thân. Cho dù trong mắt toàn thế Hà Mạn phiên bản 2012 có như thế nào chăng nữa, rồi sẽ có một ngày cô sẽ làm tất cả mọi người thừa nhận, Hà Mạn phiên bản 2007, ngọt ngào,đáng yêu.

Huống chi kẻ ngốc đều có thể nhìn ra được, Hà Mạn phiên bản năm 2012, tí xíu cũng không khiến người ta thích.

Hà Mạn vào phòng Tạ Vũ lôi một cái vali lớn từ trên đầu tủ quần áo xuống, kéo nó ra khỏi cửa bắt một chiếc xe taxi, trở về phòng trọ mà cô thuê một chuyến.

Lúc Hà Mạn dung sức đem quần áo của mình nhét vào trong vali, có chút chột dạ. Tối hôm qua Tạ Vũ cũng không nhắc tới vấn đề cô có thể ở bao lâu—— chẳng qua lâu rồi mới gặp cô, có lẽ chỉ là cảm thấy ngày hôm qua quá muộn , nên cho cô nghỉ nhờ một đêm.

Cô cứ thấy mình chẳng khác gì người đến sau vậy.

Hà Mạn ngoại trừ biết nghe lời còn có một ưu điểm, mặt của cô rất dày, có thể bỏ mặc hầu hết phản ứng của mọi người.

Hà Mạn chất đầy vali quần áo và giày dép của mùa hè,lại chọn vài hộp mỹ phẩm và dụng cụ trang điểm trên bàn bỏ vào túi xách, sau đó tất tả kéo vali nặng trịch về nhà Tạ Vũ.

Hiện tại đây là nhà của cô. Đương nhiên trước kia cũng là vậy, về sau cũng sẽ là vậy.

Hà Mạn đem tất cả quần áo vừa mới đưa đến bỏ vào tủ quần áo , sửa sang lại cho tốt đã đến bốn giờ chiều. Cô xuống lầu đi đến phòng bếp, nhìn nhìn khắp nơi. Dựa vào tình huống trước mắt mà suy đoán, cái bếp này rất ít khi nấu nướng, trong tủ lạnh thức ăn nhanh chiếm đa số.

Nhớ rõ tối hôm qua trước khi đi ngủ Tạ Vũ có rót cho cô một ly sữa nóng, Hà Mạn nhân cơ hội hỏi anh bạn gái mới của anh có biết nấu cơm không. Tạ Vũ dường như không nghĩ sẽ trò chuyện về bạn gái mình trước mặt cô, chỉ nói một câu cho có lệ: “Cô ấy không nấu cơm.”

Hà Mạn cũng không biết nghĩ cái gì, nhìn phòng bếp trống trải,cô thật sự rất nhớ những bữa cơm mình nấu. Năm 2012 làm sao vậy, khoa học kỹ thuật còn không có tiến bộ đến nỗi người máy có thể làm việc nhà nấu cơm chứ? Không nấu ăn thì còn gì giống gia đình của mình chứ, làm sao có thể cảm nhận được tình cảm ấm áp của gia đình.

Nghĩ vậy cô liền cầm lấy chìa khóa, đi ra cửa.

Mất trí nhớ thật sự gây ra sự bất tiện trong cuộc sống. Bản thân vừa bước khỏi khu nhà, Hà Mạn rõ ràng phát hiện xung quanh đều có sự thay đổi lớn, siêu thị nhỏ trước kia mà cô hay mua đồ lặt vặt không thấy nữa, cô hỏi người qua đường gần đây có siêu thị nào không, người qua đường chỉ nửa ngày, thấy cô không hiểu tỏ ra rất khó chịu, đơn giản nói một câu: “Cô tra bản đồ trên mạng, hoặc là sử dụng Baidu map (giống Google map của mình) không phải dễ dàng hơn sao?”

Người anh em, nói tiếng người được không? ! Hà Mạn đứng tại chỗ, mồ hôi ban ngày tích góp được vì nhiệt độ quá nóng dần thấm ra. Hà Mạn lau trán, quyết định hỏi thêm một chút nữa.

Cuối cùng ngẩng đầu nhìn thấy logo Wal-Mart , Hà Mạn kích động đến nỗi sắp rơi nước mắt, bước vài bước vào cửa chính có trang bị điều hòa, bản thân cảm giác không khác gì được tái sinh lần nữa.

May mắn thay năm năm đã trôi qua, quy tắc bán hàng của siêu thị cũng không có gì thay đổi lắm, Hà Mạn đẩy xe tới lui, nội tâm trở nên yên ổn hơn.

Một số thương hiệu cô yêu thích hay mua trước đây đã biến mất, có một số thay đổi bên ngoài, suýt chút nữa nhận không ra . Còn có thật nhiều sản phẩm mới làm cho cô cảm thấy mới mẻ thích thú, đi dạo một vòng từ trên xuống dưới, mua chất đống cả xe.

Khi tính tiền , xếp hạng phía trướccô một đôi tình nhân trẻ đang xảy ra tranh chấp. Cô gái xoay người lấy ra vài hộp nhỏ trong xe đẩy, nghi hoặc nhìn chàng trai nói: “Anh mua nhiều kẹo cao su như vậy để làm gì chứ?”

Chàng trai huýt sáo, cười xấu xa, tập trung nhìn vào tay của cô gái, tỏ vẻ quá sợ hãi: “Ôi chà, thật sự là kẹo cao su sao, anh vốn định lấy là BCS( mọi người biết rồi chứ nhỉ :”>) mà!Đóng gói kiểu này thì người ta làm sao phân biệt được!”

Trong nháy mắt khuôn mặt cô gái trở nên đỏ bừng, hung hăng đạp chàng trai một cái, xoay người đem hộp kẹo cao su trả lại.

Chàng trai đi lướt qua người Hà Mạn, vừa chạy vừa quay đầu nói với cô gái: “Đợi chút, anh lại đi lấy hai hộp.”

Cô gái tức giận thở phì phì, không cẩn thận chạm phải ánh mắt của Hà Mạn. Hà Mạn thiện ý nở nụ cười, vẻ mặt cô gái vừa trở nên bình thường lập tức đỏ bừng.

Hà Mạn hé miệng nhịn cười, trong đầu hiện lên hình ảnh trước chuyến đi tuần trăng mật, cô cùng Tạ Vũ cùng đi siêu thị mua đồ dùng cá nhân. Tạ Vũ đi qua một gian hàng bỗng nhiên giữ chặt xe đẩy Hà Mạn, thần thần bí bí nói: “Chờ anh một chút, anh muốn đi mua một thứ quan trọng.”

Hà Mạn tỉnh tỉnh mê mê nhìn về phía hàng hóa trước mặt Tạ Vũ, đầu óc lập tức được khai sáng.

“Lưu manh!” Cô xấu hổ đỏ mặt, cắn môi mắng.

“Làm sao lưu manh ah, em hiểu hay không, thứ này là đồ dùng cần thiết,vì sự phát triển quốc gia!”

“Phát triển anh thì có!” Hà Mạn đẩy xe quay người bước đi, sợ mọi người xung quanh tưởng rằng bọn họ có quan hệ mơ ám. Một vài bước chân Tạ Vũ liền bắt kịp, đem vài hộp nhỏ vứt lên xe của cô: “Em sợ gì chứ, chúng ta quang minh chính đại, giống như thứ này có thể sử dụng…”

Kí ức ngày xưa thân mật như vậy, đối với cô mà nói, chẳng qua là sự việc mới xảy ra một tháng trước thôi, nhưng còn đối với Tạ Vũ mà nói, chỉ sợ đây là sự việc của kiếp trước.

Cái tên vô lại đáng ghét hay ôm lưng nắm tay cô khi cùng đi siêu thị, hiện tại chỉ biết nhìn cô cười khách sáo, giống như cô có thể cắn người vậy, đề phòng và xa cách. Hà Mạn lại cảm thấy trái tim đau đến nỗi không thốt nên lời.

Hà Mạn giật mình tỉnh lại từ trong kí ức, vị trí tính tiền đã sắp đến lượt của cô.

Cô nhanh chóng chấm dứt những suy nghĩ miên man trong đầu, xoay người đem hàng hóa trong xe chuyển lên trên mặt bàn thu ngân, tính ra giá một chút, lại vừa lấy ví tiền, mới phát hiện tiền mặt của mình không đủ.

Vậy quẹt thẻ đi.

Nhìn ví đầy các loại thẻ ngân hàng, Hà Mạn hoàn toàn thất thần.

Cô không biết khi nào mà mình có nhiều thẻ tín dụng như vậy? Còn có thẻ VIP, còn lại đều là thẻ vàng đó… Đáng tiếc, không có ai biết mật khẩu.

Nhân viên Thu ngân nhận lấy tấm thẻ trong tay Hà Mạn xem xét mã số, tay kia loay hoay nhấn ra tiếng “Tí tách tí tách” không khác gì đòi mạng người ta.

Hiện tại chỉ có thể thử đại vài mật mã . Hà Mạn gõ vài lần, vài lần đều không đúng, ánh mắt nhân viên thu ngân dần trở nên kì lạ.

Người xếp hàng phía sau đều chờ đến sốt ruột, nhướng thân người lên phía trước nhìn xem , ý đồ muốn xem thử đã xảy ra chuyện gì. Hà Mạn nhìn trên bàn thu ngân hàng hóa xếp thành núi nhỏ, gấp đến độ mồ hôi không ngừng rơi xuống. Cô định gọi điện thoại cho Tạ Vũ, nhưng mà di động còn chưa có mua.

“Cho tôi thử thêm một lần cuối cùng, nếu không được , thì thôi không mua vậy.”

Ánh mắt nhân viên thu ngân lạ lùng nhìn Hà Mạn nói ra những lời này, cảm thấy sâu sắc, lời nói xấu hổ như vậy ở trước mặt mọi người còn có thể nói ra được, cô còn có ngượng ngùng cái gì mở miệng ? Đêm nay cô và Tạ Vũ sẽ nói rõ ràng, cô muốn chuyển trở lại , ở lại đó một thời gian để nhớ lại, điều đó là hiển nhiên và thích hợp nhất.

Hà Mạn ấn phím lần cuối cùng ở trên máy POS, ngón tay đều đang run rẩy.

Liền thử xem… Liền thử xem này con số tổ hợp này tốt lắm.

070707

Cho đến khi nghe được tiếng máy POS thanh âm “Ca ca” ra giấy, tâm trạng Hà Mạn mới rơi xuống đất. Nhìn tờ hóa đơn đang được đóng dấu, cô cảm thấy không khác gì nhận được giấy báo trúng tuyển vào đại học như năm đó.

Lúc Hà Mạn rời khỏi siêu thị, mặt trời đã lặn xuống núi. Cô ngửa đầu nhìn chằm chằm sắc trời hoàng hôn, bỗng nhiên cảm thấy trước nay chưa có kiên định.

Thời khắc bắt đầu tỉnh lại khi ở bệnh viện, cô như chìm trong giấc mơ, bác sĩ điều trị, Hà Kỳ, Tạ Vũ… Mỗi người đều báo cho cô biết rằng cô phải chấp nhận những sự thật này, giống một cái kịch bản sứt sẹo, cô không thể nhớ nổi lời thoại tiếp theo phải nói gì.

Nhưng mà giờ phút này, đã trải qua “Phút giây sinh tử” trước bàn thu ngân, cô , mặc kệ là Hà Mạn đã qua hay bây giờ, sẽ bắt đầu lại một cuộc sống chân chính, phải vì bản thân mà giải quyết tất cả những mâu thuẫn trước mắt.

Một lần nữa đứng trên con đường thực tế.
« Chương TrướcChương Tiếp »