Chương 3

Tô Trân Trân.

Một cái tên rất quen tai.

Hình như là ánh trăng sáng của Giang Lộ.

"Xin lỗi, cô Tô."

Người phụ nữ trước mặt cười cười, "Cô không muốn nói cũng không sao, đây là danh thϊếp của tôi, nếu có chuyện gì thì lúc nào cũng hoan nghênh, đương nhiên, nếu cô đã có bác sĩ tâm lý thì cứ coi như tôi chưa nói gì."

Đó là một người phụ nữ có tính cách rất tốt, khó trách Giang Lộ thích cô ấy.

Lâm Duyên nhận lấy danh thϊếp của cô ấy.

Tô Trân Trân nói không sai.

Cô quả thực mắc chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương, trong suốt thời gian đó cô đã luôn tự nhốt mình trong nhà không dám ra ngoài, không thể nhìn thấy xe hơi và phát điên khi nhìn thấy dâu tây.

Trải qua thời gian dài tư vấn tâm lý mới dần dần có chuyển biến tốt đẹp.

Nhưng cũng chỉ là có chuyển biến tốt đẹp mà thôi.

Cho tới bây giờ, cô cũng không thể thấy dâu tây.

Lâm Duyên về đến nhà nằm ở trên giường ngẩn ngơ một hồi lâu mới đứng dậy đi rót một ly nước.

Cô đặt ly nước lên bàn rồi nhìn ảnh chụp chung trong album đầu giường.

Trong ảnh là cô và một thiếu niên.

Trên ảnh nét mặt cô tươi cười như hoa, tựa đầu ở trên vai thiếu niên, thiếu niên ôm thiếu nữ vào lòng, đối với ống kính kiêu ngạo giơ ngón giữa, lông mày nhướng lên, vẻ mặt trêu tức.

Khuôn mặt thiếu niên có vài phần tương tự với Giang Lộ, ánh mắt cười híp lại độ cong giống nhau như đúc, hơn nữa trên mắt thiếu niên cũng có một nốt ruồi rất nhạt rất nhạt, trên ảnh chụp không thấy được nhưng cô không thể quên được bộ dáng của anh.

Khuôn mặt của thiếu niên này rõ ràng đẹp hơn Giang Lộ một chút.

Giang Lộ.

Trên đời này, không chỉ có một mình cậu có ánh trăng sáng.

Lâm Duyên mơ thấy lần đầu tiên cô và Kỳ Tề gặp nhau.

Đó là ngày đầu tiên nhập học vào lớp 10, cô đi trong sân trường và không tìm được đường.

Đúng lúc này, cô nghe thấy một giọng nói:

"Kỳ Tề, anh là đồ cặn bã! Anh sẽ gặp báo ứng!"

Khi cô quay đầu lại thì nhìn thấy chính là một thiếu nữ có khuôn mặt xinh đẹp với đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt không chịu khuất phục nhìn thiếu niên trước mặt.

Thiếu niên kia đưa lưng về phía Lâm Duyên nên cô không nhìn thấy biểu tình của anh, nhưng có thể nghe rõ sự thiếu kiên nhẫn của thiếu niên.

"Chị hai, chị muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa vậy? Người yêu qua mạng với chị không phải là tôi, là một người bạn ngu ngốc của tôi lấy ảnh chụp của tôi lừa chị yêu qua mạng, ôi không phải tôi đã nói rồi sao, sao chị còn tìm được trường học của tôi, hơn nữa còn tán tỉnh đàn em nhỏ hơn mình hai lớp, chị thật sự không biết xấu hổ à?"

Ồ wao, thì ra không phải tiết mục tra nam vứt bỏ con gái nhà lành.

"Vậy cậu làm bạn trai tôi đi!"

Há, cô gái này còn rất không nói đạo lý.

"Không được, tôi không thích cô, tôi phải vì vợ tương lai của tôi thủ thân như ngọc."

Lâm Duyên nghe giọng điệu cà lơ phất phơ của thiếu niên trong lòng liền tức giận, chớ nói chi là cô gái kia.

Quả nhiên cô gái kia bị chọc tức bỏ đi, thiếu niên hình như thở phào nhẹ nhõm.

Gió nhẹ thổi qua, thiếu niên quay đầu, Lâm Duyên thấy được một gương mặt kinh người.

Những chiếc lá xào xạc trong gió, vài chiếc lá rơi rơi trước mặt cô.

Lâm Duyên nghĩ, cô biết vì sao cô gái kia lại cố chấp với thiếu niên này như vậy rồi.

"Bạn học..."

Giọng điệu cà lơ phất phơ.

"--Lớp 10A1 đi như thế nào vậy?"

Đó là cuộc gặp gỡ đầu tiên của bọn họ.