Chương 5

Nhật ký dừng lại ở đây.

Lâm Duyên rốt cuộc không nhịn được suy sụp khóc lớn.

Cuốn nhật ký này là một di vật được tìm thấy trong phòng của Kỳ Tề sau khi anh qua đời.

Sau khi tìm được nhật ký, mẹ Kỳ đã đưa nó cho Lâm Duyên.

Mắt người phụ nữ xinh đẹp đỏ hoe, nếp nhăn cũng nhiều hơn sau một đêm.

Sau khi Kỳ Tề qua đời, mẹ Kỳ không trách Lâm Duyên.

Lâm Duyên hỏi bà tại sao.

Mẹ Kỳ nói: "Bởi vì con là cục cưng mà Tiểu Tề trân quý nhất, nếu dì trách con thì nó sẽ rất đau lòng."

Lúc đó cô không dám mở cuốn nhật ký này ra.

Bây giờ sau khi xem xong tất cả, nỗi tưởng niệm ngấm ngầm chịu đựng trong lòng nhiều năm cuối cùng cũng bộc phát.

Cái chec của Tề Kỳ kỳ thực có liên quan đến cô.

Ngày 2 tháng 7 năm 2018, Kỳ Tề dành cả ngày để cố gắng làm cô vui, ra vẻ nũng nịu, dỗ dành và dùng đủ mọi chiêu trò.

Cuối cùng Lâm Duyên nói với anh, "Anh mua dâu tây của cửa hàng trái cây đối diện về cho em, em sẽ tha thứ cho anh."

Kỳ Tề đi rồi.

Nhưng anh không quay lại.

Thiếu niên cẩn thận chọn dâu tây thật lâu và đứng ở bên kia đường ngây ngốc cười với cô.

Một con đường, chỉ vài bước thôi.

Anh muốn đến chỗ cô gái của mình càng sớm càng tốt, cuối cùng cũng đợi được đèn giao thông bên cạnh đổi màu anh liền nóng lòng muốn đi qua.

Một chiếc xe tải mất kiểm soát lao thẳng về phía anh.

Dâu tây rải rác khắp nơi.

Trên mặt đất đầy máu của anh.

Mà Kỳ Tề, mãi mãi không có đứng lên, anh cũng không có cưới được cô gái mình yêu nhất.

Tài xế say rượu lái xe, Kỳ Tề chec ngay tại chỗ.

Lâm Duyên không biết lúc đó cô bị làm sao.

Đầu óc trống rỗng, cơ thể run rẩy, thậm chí cô còn không dám nhìn khuôn mặt nhuốm máu của thiếu niên.

Cô nghĩ, sao cô lại tùy hứng như vậy chứ.

Thật ra cô cũng không muốn ăn dâu tây cho lắm, hơn nữa dâu tây mùa đó cũng không ngon.

Bởi vì sự tùy hứng của cô mà Kỳ Tề đã chec.

Không còn ai yêu cô nữa.

Kỳ thật lần đó mâu thuẫn của bọn họ rất tầm thường, chỉ là một cuộc tranh cãi nhỏ giữa những người yêu nhau mà thôi.

Nếu như cô cúi đầu sớm một chút có phải anh sẽ không chec?

Nếu cô không đưa ra yêu cầu đó, có phải anh đã không bị xe tông?

Đáng tiếc không có nếu như.

Cô ước gì người chec chính là mình.

Kỳ Tề, sao anh lại nhẫn tâm như vậy?

Làm sao anh...... Có thể bỏ lại cô một mình?

Lâm Duyên khóc rất lâu rất lâu, cô không biết mình ngủ quên khi nào.

Hôm nay là sinh nhật Giang Lộ.

Lâm Duyên dậy thật sớm chuẩn bị đi dự tiệc sinh nhật Giang Lộ.

Cô không còn sức để lấy lòng hắn nữa nên mua đại một món quà trên đường tặng cho hắn.

Họ đã không gặp nhau cả tuần rồi.

Đợi đến lúc Lâm Duyên đến, không khí náo nhiệt chợt khựng lại.

Lâm Duyên cũng không để ý, cô đi về phía trước tìm kiếm Giang Lộ.

Sau đó, cô dừng lại.

Giang Lộ đang hôn một người phụ nữ khác.

Loại chuyện này không phải chưa từng xảy ra, ngược lại cô thường xuyên gặp phải.

Nhưng không biết vì sao, lần này trong lòng cô cảm thấy có chút bực bội.

Hai người đang hôn nồng nhiệt nhận ra bầu không khí không đúng thì ngừng lại, Giang Lộ nhìn thấy Lâm Duyên, hắn không có phản ứng gì.

Lâm Duyên nhìn người phụ nữ kia, dừng lại một chút rồi nói: "Cô gái mấy ngày hôm trước đâu?"

Giang Lộ thờ ơ nói: "Chia tay rồi."

Hắn châm điếu thuốc đưa vào miệng và ngước mắt nhìn cô.

Ánh mắt Lâm Duyên có chút tối tăm, không ai nhìn thấy vẻ mặt của cô chỉ nghe thấy giọng nói của cô: "Năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

Giang Lộ nhíu mày, "Hai mươi sáu."

Hai mươi sáu.

Hai mươi sáu.

Cô bước lên và đặt món quà lên trên bàn.

"Quà tôi để ở đây trước, hôm nay tôi còn có việc, đi trước đây."

Lâm Duyên rời đi.

Giang Lộ nhìn theo bóng lưng của cô cảm giác có gì đó không đúng lắm, cô giống như có cái gì đó không giống lúc trước.

Không khí bởi vì cuộc trò chuyện không hiểu ra sao của Lâm Duyên và Giang Lộ lại lạnh xuống một lần nữa.

Lâm Duyên không biết Giang Lộ năm nay bao nhiêu tuổi.

Một người đàn ông khác nhìn bầu không khí không ổn liền vội vàng cười haha.