Chương 2

Lúc này, trong lòng Tạ Trọng Hành cảm thấy vô cùng kinh hoàng, nó không ngừng đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, cậu không thể làm cho bản thân bình tĩnh trở lại, cậu vừa chạy vừa điên cuồng gõ cửa, cầu nguyện có người có thể cứu cậu, đáng tiếc là không có một cánh cửa nào đành lòng mở ra. Tuy nhiên Tạ Trọng Hành vẫn không từ bỏ, cậu vẫn cố gắng chạy trốn, chạy tới một căn phòng dành cho khách quý và vội vàng gõ cửa.

Không ngờ cánh cửa kia lại mở ra!

“Tiên sinh, cầu xin ngài cứu tôi! Cho tôi vào phòng để trốn một lát, bên ngoài có người đang đuổi theo tôi, cầu xin ngài cứu tôi… Cầu xin ngài… Cứu tôi!” Tạ Trọng Hành nói với giọng điệu cầu xin và liên tục rơi nước mắt.

Người đàn ông dẫn Tạ Trọng Hành vào phòng và rót cho cậu một ly nước.

Cùng lúc đó, nhà đầu tư đã đuổi tới trước cửa, hắn ta nhìn quanh bốn phía nhưng không phát hiện tung tích của Tạ Trọng Hành, vì vậy hắn ta đành phải tự nhận xui xẻo mà từ bỏ.

Tạ Trọng Hành uống mấy ngụm nước, lúc này cảm xúc của cậu chậm rãi bình tĩnh trở lại, cậu nhìn vào ân nhân đã cứu mạng mình, trong mắt đều là sự cảm kích, “Cảm ơn ngài, tiên sinh, nếu không thì tôi đã… Tôi đã bị đánh chết rồi.”

“Không cần cảm ơn, chuyện nhỏ mà thôi, để tôi lấy cho cậu một bộ quần áo mới, cậu không thể tiếp tục mặc lại bộ quần áo trên người của mình.”

Sau khi Tạ Trọng Hành nghe thấy những lời này, cậu liền cúi đầu xuống, sau đó đi vào phòng vệ sinh để thay quần áo, lúc nhìn thấy bộ quần áo bị xé nát của mình ở trong thùng rác, trong mắt của cậu liền tràn ngập hận ý.

Một lát sau, Tạ Trọng Hành dần dần cảm thấy thân thể không thích hợp, đầu óc trở nên mê mang, hơn nữa hai chân nhũn ra, nơi bí ẩn ở phía sau cũng chậm rãi chảy ra một ít dâʍ ŧᏂủy̠.

Tạ Trọng Hành không thể ngờ rằng, nhà đầu tư kia lại hạ thuốc cậu, lúc đầu nó chỉ làm cho người khác cảm thấy choáng váng, nhưng hiệu quả về sau lại vô cùng kinh người, đặc biệt là đối với một Omega như cậu.

Triệu Lễ nhìn vào sắc mặt ửng hồng của cậu thiếu niên ở trước mặt, ngay sau đó, hắn liền cảm thấy không thích hợp, vì vậy hắn nhanh chóng dò hỏi Tạ Trọng Hành, “Cậu là Omega sao? Cậu đang phát tình à?”

Lúc này, đầu óc của Tạ Trọng Hành đã mất đi sự thanh tỉnh, cậu không thể trả lời câu hỏi của Triệu Lễ, cậu chỉ có thể dựa vào bản năng mà tới gần Triệu Lễ, muốn hôn Triệu Lễ.

Triệu Lễ đẩy Tạ Trọng Hành ra, sau khi Tạ Trọng Hành nhận ra sự từ chối của hắn, cậu liền cảm thấy vô cùng đau lòng và bất an, sau đó cậu nhanh chóng bật khóc, phóng pheromone của mình ra ngoài, ngay sau đó, trong không khí liền tràn ngập mùi hoa sơn trà.

Triệu Lễ cảm nhận được một mùi hương nhàn nhạt ập đến trước mặt, hắn cũng vô thức phóng pheromone của mình ra ngoài, sau đó quấn lấy luồng pheromone của Tạ Trọng Hành. Chờ đến khi Triệu Lễ bình tĩnh và muốn dừng lại, thì tình hình lúc này đã trở nên mất khống chế, hắn lập tức bước vào kỳ mẫn cảm.

Triệu Lễ nhanh chóng bế Tạ Trọng Hành lên và đặt cậu lên giường một cách thô bạo, sau đó hắn cởi bỏ quần áo của mình, rồi cúi người hôn lên đôi môi của Tạ Trọng Hành, hắn dùng dươиɠ ѵậŧ cọ xát hạ thể vừa cắn lên đôi môi của Tạ Trọng Hành, Tạ Trọng Hành bị nụ hôn của hắn làm cho choáng váng, vì vậy cậu đành phải vươn tay ôm lấy cổ của Triệu Lễ và đáp lại nụ hôn mãnh liệt này và cố gắng thưởng thức mùi hương của Triệu Lễ, hai người bọn họ hôn nhau vô cùng kịch liệt, nước miếng giao triền, âm thanh lép nhép không ngừng vang vọng ở trong không khí sắc tình này.

Mà cúc huyệt của Tạ Trọng Hành đã sớm trở nên ướŧ áŧ, tất cả đều là dâʍ ŧᏂủy̠ ngọt ngào. Lúc này Triệu Lễ vẫn còn một chút thanh tỉnh, hắn dùng ngón tay bắt chước tư thế làʍ t̠ìиɦ để khuếch trương cho Tạ Trọng Hành.

Sau khi khiến cho cúc huyệt của Tạ Trọng Hành trở nên mềm mại ướŧ áŧ và có thể chứa được dươиɠ ѵậŧ thô to của chính mình, thì Triệu Lễ liền rút ngón tay ra ngoài. Tạ Trọng Hành cảm thấy lỗ nhỏ của mình đột ngột trở nên trống rỗng, vì vậy trong lòng cậu tràn đầy sự mất mát và không ngừng bật khóc nức nở.

Dươиɠ ѵậŧ thô to của Triệu Lễ đã sớm trở nên cương cứng, hắn dùng tay vuốt ve dươиɠ ѵậŧ của mình vài lần, rồi xoay người Tạ Trọng Hành lại, để cậu duy trì tư thế quỳ bò, sau đó hắn nâng cặp mông to tròn của Tạ Trọng Hành lên, rồi cắm toàn bộ dươиɠ ѵậŧ dữ tợn thô dài tràn đầy gân xanh của mình vào trong lỗ nhỏ của cậu.

Tạ Trọng Hành lập tức cảm thấy đau đớn, vì thế cậu buột miệng phát ra một tiếng rêи ɾỉ mê người, cảm giác lần này khác hẳn với cảm giác do những ngón tay của Triệu Lễ mang lại, bây giờ, Tạ Trọng Hành có thể cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng ở trong cúc huyệt của mình một cách rõ ràng, vì vậy cậu liền vô thức kẹp chặt lỗ nhỏ của mình.