Chương 5

“À, vậy à.” Bác sĩ Hà biết rõ Tạ Trọng Hành không muốn nói chuyện, cho nên hắn ta cũng cảm thấy có chút xấu hổ, vì vậy hắn ta đành phải di chuyển tầm mắt, nhìn vào dụng cụ đang hiện lên số liệu kiểm tra của cơ thể.

Nửa tiếng sau, việc kiểm tra đã có kết quả, bác sĩ Hà cầm kết quả vào văn phòng, nhìn vào hai người bọn họ.

“Kết quả kiểm tra đã có rồi, Triệu Lễ, cậu vẫn chưa đánh dấu cậu ấy, trên người của cậu ấy không hề có dấu vết đánh dấu của cậu.”

Triệu Lễ không tin, hắn cướp lấy kết quả kiểm tra trong tay bác sĩ, sau khi thấy được kết quả, có một hàng chữ đang viết trên mặt hắn một cách rõ ràng: Người bệnh là beta, không có pheromone, sẽ không bị đánh dấu.

“Sao có thể như vậy? Bởi vì tôi ngửi thấy pheromone của cậu ta, cho nên tôi mới tiến vào kỳ mẫn cảm, tại sao lại như vậy? Cậu ta là beta?”

“Lúc đầu tôi cũng nghi ngờ kết quả này, cho nên tôi đã kiểm tra rất nhiều hạng mục về cơ thể của cậu ấy, lúc này tôi mới phát hiện hóa ra cậu ấy là một Omega biến dị, bề ngoài giống như beta, không có tuyến thể, cũng không có pheromone.”

Bác sĩ Hà lại nói, “Đối với tình huống của cậu ấy, tôi đoán là cậu ấy có thể trở thành một Omega trong thời gian ngắn do nhân tố bên ngoài gây ra, hơn nữa cậu ấy còn có thể phóng thích pheromone giống như một Omega. Còn về việc đánh dấu mà cậu nói, có lẽ là vị trí tuyến thể của cậu ấy không phát triển giống như Omega bình thường, cho nên tôi cũng không tìm thấy tuyến thể của cậu ấy.”

Sau khi Tạ Trọng Hành nghe thấy lời nói của bác sĩ Hà, cậu liền cảm thấy chấn động sâu sắc, hóa ra cậu không phải là beta, mà là một Omega biến dị.

-------------------------------------

Cho nên trong 5 năm sau, Triệu Lễ tùy tâm sở dục mà làʍ t̠ìиɦ với Tạ Trọng Hành, khiến cậu trở thành công cụ phát tiết của hắn. Nhưng suy cho cùng, Tạ Trọng Hành vẫn giống một Beta bình thường, cậu càng không thể mang thai. Chỉ cần Triệu Lễ che giấu thật tốt, thì bạch nguyệt quang mà hắn sủng ở trên đầu quả tim cũng sẽ không phát hiện sự tồn tại của cậu.

Tạ Trọng Hành trở về biệt thự, sau khi cậu phát hiện Triệu Lễ không ở đây, cậu liền về phòng của mình mình để nghỉ ngơi.

Tạ Trọng Hành nằm ở trên giường, tự hỏi về những chuyện đã xảy ra trong hôm nay, bản thân cậu đã lăn lộn ở giới giải trí được 6 năm, cậu vẫn luôn sống rất tử tế, thành thật với bổn phận của mình, không hề trêu chọc những người khác, là ai đang muốn đẩy cậu vào chỗ chết. Tại sao bọn họ lại biết cậu bị bao dưỡng? Triệu Lễ có biết không?

Sau khi Tạ Trọng Hành cảm thấy bản thân đang chờ mong Triệu Lễ giúp mình, thì cậu liền bật cười với bản thân, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng chua xót, nếu Triệu Lễ biết thì sao, trong lòng hắn chỉ có người kia, đối với hắn mà nói, bản thân cậu còn không bằng một con chó.

Trong khoảnh khắc này, cách biệt thự xa hoa của Tạ Trọng Hành không xa, có một cậu thanh niên đang ngồi ở trên xe lăn giận dỗi mà quăng ngã bình hoa.

Triệu Lễ chậm rãi nhặt từng mảnh nhỏ ở trên mặt đất.

“Vân Khuynh, đừng nóng giận. Đừng lấy thân thể của mình để trút giận, anh, anh sẽ đau lòng.”

Cậu thanh niên kia nhìn chằm chằm vào Triệu Lễ, vẻ mặt oán trách, ánh đèn sáng ngời chiếu vào gương mặt của hắn ta, tăng thêm không ít dáng vẻ tiều tụy và cảm giác tái nhợt, càng khiến cho người khác cảm thấy đau lòng.

“Anh còn khuyên em đừng tức giận, tại sao em có thể không tức giận? Chồng sắp cưới của em đã ở bên người khác 5 năm, thế nhưng em lại hoàn toàn không biết. Anh nói đi, anh đã chán ghét em rồi đúng không, ghét bỏ em là một kẻ tàn phế, không thể đi được, anh không cần em nữa! Có đúng không? Có đúng không?”

“Sao có thể như vậy? Vân Khuynh, em là vợ sắp cưới của anh, vẫn luôn là như vậy, sao anh có thể chán ghét em. Nhưng em không nên làm như vậy, thủ đoạn này quá dơ bẩn.” Triệu Lễ cúi xuống, nắm lấy xe lăn của Diệp Vân Khuynh và nói với hắn ta, giọng điệu của hắn dịu dàng đến mức tột cùng.