Chương 3: Tại Sao Lại Xuất Hiện

Sau khi Quế Lan xin nghỉ cô liền đi đến nơi ở của sư phụ mình, một ngày trôi qua rất nhanh. Lúc này Quế Lan đã đến được nơi và đang cùng người kia nói chuyện.

"Con lại muốn làm gì?"

Người phụ nữ ngồi trên ghế nhàn nhã đọc sách, đôi mắt bà luôn dán vào cuốn sách xem rất chăm chú. Nhưng vẫn không quên hỏi người đang xuất hiện tại nơi ở của bà ngay lúc này đây.

"Sư phụ, con..."

"Quế Lan! Con đừng quên năm đó xảy ra chuyện gì."

Người phụ nữ đóng sách lại, đưa ánh mắt cảnh cáo nhìn Quế Lan. Xong bà lại đứng lên, đem sách cất đi trên một kệ gần đó.

Quế Lan đi đến bên cạnh bà, cúi đầu không dám nói tiếp.

Mạn Hiền quay lại nhìn Quế Lan, bà khẽ nhắc nhở:

"Ta biết con là muốn giúp những linh hồn kia, nhưng con cũng đừng quên. Vì sai lầm năm đó, mà con đã phải trả giá như thế nào."

Nghe bà nhắc đến chuyện kia, sống lưng Quế Lan liền trở nên lạnh lẽo, cô rùng mình một cái. Cảm nhận lại cơn đau mà năm đó đã trải qua, nó đối với cô thật sự là một cơn ác mộng không thể quên được.

Năm đó Quế Lan đi theo Mạn Hiền được hai năm, cũng gặp một trường hợp như vậy.

Xuất phát từ lòng thương xót, cùng với cảm thông nên cô đã cầu xin Mạn Hiền giúp con rối kia thành người.

Lúc đầu Mạn Hiền không có ý định giúp, bởi vì bà ấy cảm nhận được trong con rối này là một linh hồn ác. Nhưng nó lại quá xảo quyệt, nó lừa dối và qua mặt bà một cách hoàn mỹ. Khiến bà phải tin nó là một con rối thuần khiết.

Bởi vì chủ nhân tạo ra con rối kia chính là đối thủ nhiều năm của bà, nó thừa hưởng được một phần ác quỷ trong người ông ta, nên khi nó biến thành người, con ác quỷ trong nó đã trỗi dậy mạnh mẽ. Và nó đã làm hại người, người duy nhất nó hại chính là Quế Lan...

"Sư phụ, đừng... nói nữa được không."

Âm thanh run rẩy sợ hãi khẽ cầu xin Mạn Hiền, cô không dám nghĩ nữa, càng không dám nghe. Cô sợ rồi... thật sự đã sợ rồi.

Sợ một lần nữa bị lừa dối, sợ một lần nữa khiến cô trở thành kẻ nửa chết nửa sống...

Nhưng làm sao đây, âm thanh của con rối xinh đẹp kia cứ vang vọng trong đầu Quế Lan. Nhớ đến những hình ảnh nó bị tra tấn, cô lại đau lòng.

Đau cho nó, cũng như đau cho bản thân cô...

Chỉ lần này thôi, cô sẽ đặt niềm tin vào sự lần này thôi...

"Sư phụ, xin người hãy giúp con. Nếu xảy ra chuyện, con... con nhất định sẽ tự mình gánh vác."

"Con gánh vác nổi sao? Nếu con sử dụng loại thuốc này một lần nữa, chính nó sẽ dụ dỗ cái loài ác quỷ kia lại gần bên con. Con gánh có nổi không!"

Mạn Hiền tức giận quát lên, bà không phải là không muốn giúp Quế Lan. Mà bà biết, công dụng của loại thuốc này rất nguy hiểm đối với Quế Lan.

Bởi vì một khi linh hồn ác quỷ kia đã hiện thân thì linh hồn thuần khiết khi sử dụng loại nước này sẽ thu hút những linh hồn tà ác ấy.

Nó cũng chính là nổi lo của bà, bà sợ linh hồn ác quỷ kia sẽ làm hại Quế Lan thêm một lần nữa. Bà không thể chứng kiến nó thêm một lần nào, nếu không bà sẽ chịu không nổi mất.

"Sư phụ, chỉ lần này... Lần này nữa thôi, con xin người đấy..."

Quế Lan không hiểu vì sao bản thân lại bất chấp đến vậy, cô mặc kệ bản thân mình xảy ra chuyện cũng nhất quyết muốn biến cô rối xinh đẹp kia thành người.

Thấy khuyên không được, nói cũng không xong. Mạn Hiền chỉ biết gật đầu đồng ý giúp Quế Lan.

Bà thở dài một hơi, chậm rãi nói:

"Ta chỉ giúp con lần này, hậu quả về sau con tự chịu."

"Con biết, con cảm ơn người. Sư phụ..."

Cùng lúc đó, tại nhà của Lâm Tuệ.

Bà ta lúc này đã ăn mặc và trang điểm xinh đẹp đứng dưới đại sảnh.

Trên khuôn mặt không ngừng nở nụ cười trên môi, bà ta bắt tay với những vị khách đang đi vào đại sảnh.

"Lâm phu nhân quả thật rất xinh đẹp, hôm nay tôi gặp được phu nhân ở đây đúng là vinh hạnh của Viên gia nhà tôi."

Người vừa mở miệng là Viên phu nhân, bà ta cười nịnh nọt nói với Lâm Tuệ.

Những phu nhân khác cũng thay nhau vào tâng bốc Lâm Tuệ khiến bà ta cười ngượng đến khó chịu.

Hôm nay là ngày con trai bà ta quay về nước. Nên bà ta mới mở một buổi tiệc tại gia để chúc mừng con trai mình về.

Thật hay ho là không biết ở đâu ra, con trai bà ta lại dẫn thêm đám bạn theo cùng. Bọn họ lúc này đang ở trên lầu nghỉ ngơi và chuẩn bị cho cuộc vui ngày hôm nay.

Trên lầu, căn phòng của Lâm Viễn kế bên phòng của Lâm Tuệ đang được mở ra.

Bên trong có năm người đàn ông đang ngồi trên ghế nói chuyện gì đó.

Một tiếng nói giễu cợt có vào phần trêu chọc phát ra:

"Ya, hôm nay Lâm thiếu gia của chúng ta về nước. Không biết ngài Lâm đây có thể chiêu đãi cho chúng tôi vài cô em nóng bỏng được không nhỉ."

"Kì Hạo, cậu bớt nói lời nhảm nhí đi."

Người nói lời trêu ghẹo là Mục Kì Hạo, còn người đang nói là Hạ Thế Phong.

Lâm Viễn nghe bạn mình trêu chọc, anh chỉ ngồi đó lắc lắc ly rượu trên tay. Nhìn rượu trong ly không ngừng chuyển động, ánh mắt anh như con sói đói, đang tìm kiếm con mồi để săn bắt.

Anh nhếch môi đáp:

"Hôm nay tâm trạng tốt, có thông tin muốn cho các cậu biết. Tôi tìm thấy em ấy rồi!"

Một câu nói trần trụi không đầu không đuôi nhưng làm bọn đàn ông ở đây phải đứng ngồi không yên.

"Em ấy đang ở đâu?"

Âm thanh trầm thấp, không vòng vo mà hỏi vào việc chính. Lâm Viễn nhìn Mặc Thiên một cái, như có như không đáp cho có lệ:

"Ở Mỹ, đấy là thứ tôi có thể cung cấp cho các cậu!"

"Mẹ nó! Lâm Viễn, cậu chơi bọn này à."

"Tùy các cậu, tìm được hay không là do bản lĩnh của chúng ta thôi. Còn cậu thì sao?"

Lâm Viễn vừa nói xong quay sang hỏi người đàn ông còn lại. Hắn không nói gì, chỉ vội đứng lên quay người bước đi. Lạnh nhạt buông một câu:

"Tùy các cậu!"

Hắn vừa bước ra khỏi phòng Lâm Viễn, nhấc đôi chân dài sải vài bước thì lại đứng trước cửa phòng Lâm Tuệ. Hắn nheo đôi mắt lại nhìn vào cánh cửa phòng của Lâm Tuệ, như ẩn nhẫn một thứ gì đó. Ánh mắt như một hố đen, nhìn sâu vào mắt hắn lại không thấy lối đi ra.

"Chậc! Sao nó lại xuất hiện ở đây nhỉ, linh hồn thuần khiết."