Chương 11

Tuy nhiên chuyện gặp Hạ Tục Lan cần phải mưu tính từ từ.

Tuyết Nha nghĩ trước tiên em phải hiểu Hạ Tục Lan thích cái gì, không thích cái gì, biết Hạ Tục Lan giỏi cái gì, không giỏi cái gì. Tuy em ít được đọc sách nhưng khi chọn hoa khôi ở Hồng Nguyệt Lâu, bọn họ thường sẽ tìm hiểu điểm mạnh và điểm yếu của đối phương trước.

Nhưng hiện tại em chỉ là cung nhân, căn bản không có cơ hội nhìn thấy Hạ Tục Lan.

Tuyết Nha nhìn chằm chằm vào chiếc váy màu tím sẫm trên bàn, khẽ cắn môi mặc váy vào rồi bước ra khỏi phòng.

Vừa bước ra, Tuyết Nha liền phát hiện có người đứng ngoài cửa, thấy em đi ra, đầu tiên là ngẩn người, sau đó cong môi khinh thường, "Bệ hạ ở Ngự Thư Phòng."

Tuyết Nha nhìn thấy vẻ mặt của người nọ, lúc đầu có chút tức giận, nhưng sau khi nghĩ lại thì không thèm tức giận với mấy tên tôm tép này, đối thủ thực sự của em là Hạ Tục Lan.

Vì thế, Tuyết Nha không những không xụ mặt mà còn mỉm cười với người kia: "Cảm ơn."

Người nọ thấy em cười lại ngẩn ra, nhưng Tuyết Nha không quan tâm tiểu thái giám truyền tin kia nghĩ gì, em nhanh chân đến chỗ Thôi Lệnh Cảnh.

Mặc dù Thôi Lệnh Cảnh coi em như người thay thế, nhưng có lẽ nếu em làm tốt, thế thân có khả năng sẽ thành chính thức. Nếu em có thể phát hiện một số bí mật của Hạ Tục Lan thì càng tốt, ví dụ như Hạ Tục Lan thật ra bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa...

Tuyết Nha nhíu nhíu mi, Hạ Tục Lan dù bên trong thối rữa cũng sẽ tốt hơn em, em còn không biết được mấy chữ.

Không được, em không thể hạ thấp bản thân như vậy. Nhất định là em phải có thứ gì đó tốt hơn Hạ Tục Lan, thứ gì đó đáng để mọi người thích hơn, chẳng hạn như múa, xướng tiểu khúc?

Mấy cái này hình như không đặt lên bàn cân so được.

Cằm Tuyết Nha đang hất lên từ từ hạ xuống, chán nản bước đến cửa Ngự Thư Phòng, bước vào mới lấy lại bình tĩnh. Thôi Lệnh Cảnh hình như vừa mới hạ triều, long bào còn chưa thay. Hắn đang ngồi trên long ỷ, nghe thấy tiếng động, mí mắt hơi ngước lên, ánh mắt từ từ quét vài vòng trên Tuyết Nha rồi mới nhìn xuống.

Sau khi nhìn xong một vòng, Thôi Lệnh Cảnh thu ánh mắt lại: "Mài mực."

Đôi mắt Tuyết Nha lóe lên, em chậm rãi đi đến bên án thư. Trên bàn có một nghiên mực khắc hoa văn hình rồng tinh xảo, em do dự một chút mới đưa tay chạm vào thỏi mực.

Em không biết mài mực nên chỉ có thể thử trước đã.

Nhưng không ngờ, chỉ mới mài hai nhát đã để mực bắn ra ngoài, để lại một vết dài trên bàn. Cả người Tuyết Nha cứng đờ, ngước mắt nhìn Thôi Lệnh Cảnh. Quả nhiên, đối phương đang nhìn em với ánh mắt chết chóc.

Trước khi Thôi Lệnh Cảnh nổi giận, em lấy chiếc khăn tay trong tay áo ra lau mực trên bàn, vừa thì thầm: "Nô tài không biết mài mực."

Nếu đêm qua em không mơ thấy giấc mơ kia, Tuyết Nha chắc chắn sẽ không nói ra câu này, nhưng sau khi tỉnh lại, mặc dù biết rằng cuối cùng mình sẽ chết thảm, nhưng giấc mơ cũng nói với em rằng em sẽ không chết cho đến khi nghe thấy lời bày tỏ của Thôi Lệnh Cảnh với Hạ Tục Lan.

Nghe vậy, Thôi Lệnh Cảnh cau mày, cảm thấy ghét bỏ, "Mực cũng không biết mài, trẫm giữ ngươi ở bên cạnh làm gì?"

"Xướng khúc ạ." Tuyết Nha cẩn thận lau khô mực trên bàn, "Nô tài sẽ xướng tiểu khúc, tiểu khúc ở đâu cũng có thể hát, bệ hạ muốn nghe không?"

Thôi Lệnh Cảnh chế nhạo, "Xướng tiểu khúc thì tính là bản lĩnh gì."

"Nhưng tiên đế rất thích nghe nô tài hát..." Chưa kịp nói xong, Tuyết Nha đã đưa tay che đầu, bởi vì Thôi Lệnh Cảnh dường như đang rất tức giận nên đã chộp lấy một bản tấu chương trên bàn, giơ nó về phía em.

"Ngươi còn dám che!" Thôi Lệnh Cảnh cầm tấu chương trong tay, "Buông tay ra."

Tuyết Nha chỉ có thể buông tay ra, quả nhiên tay vừa buông liền ăn một chưởng.

Đánh người xong, Thôi Lệnh Cảnh cảm thấy thoải mái hơn một chút, cơn tức giận lúc sáng đã vơi đi rất nhiều. Những đại thần đó lại bắt đầu cuồng ngôn, ép hắn phải tuyển tú.

Điều khiến hắn khó chịu nhất là ngay cả Hạ Tục Lan cũng yêu cầu hắn tuyển tú.

Nghĩ đến đây, Thôi Lệnh Cảnh lại nhìn Tuyết Nha, một lát sau nói: "Ngươi đem thứ này đưa đến cung Ninh Phục."

Thôi Lệnh Cảnh kéo ngăn kéo rồi lấy ra một chiếc hộp gấm đặt lên bàn.

*

Tuyết Nha không đi tặng đồ một mình, ngoài em ra còn có người khác đi cùng, nhưng người nọ chỉ được lệnh đưa em đến cung Ninh Phục, còn chuyện giao hộp gấm cho Hạ Tục Lan là việc của Tuyết Nha.

Thôi Lệnh Cảnh cố ý ra lệnh, phải để cho Tuyết Nha gặp Hạ Tục Lan.

Thực ra Tuyết Nha khá vui vẻ, vừa mới ngủ gật đã có người đưa gối cho. Nhưng em cũng có chút lo lắng về thái độ của Hạ Tục Lan khi nhìn thấy mình. Thực ra trong giấc mơ em không mơ nhiều về Hạ Tục Lan, nhưng Tuyết Nha không thể từ bỏ cơ hội khó có được này.

Đi một đường đến cửa cung Ninh Phục, Tuyết Nha nói với cung nhân mục đích đến đây của họ, đồng thời đặc biệt nhấn mạnh khẩu dụ của Thôi Lệnh Cảnh, cung nhân đi vào bẩm báo một tiếng sau đó liền đưa Tuyết Nha vào.

Đây là lần thứ hai Tuyết Nha đến cung Ninh Phục, tâm trạng của em có chút khác biệt so với lần đầu. Lần đầu tiên em chỉ lo sợ hãi, không có nhìn kĩ cung Ninh Phục, bây giờ nhìn kĩ mới thấy cung Ninh Phục rất thanh tịnh tao nhã, mặc dù không khen được cụ thể có ưu điểm gì, nhưng em cảm thấy cung Ninh Phục đẹp hơn cung Phụng Thụy nhiều.

Nhưng còn có một điều ở cung Ninh Phục khiến em không thoải mái. Trong chính điện của cung Ninh Phục có một tượng thú trấn điện. Nó không phải những thần thú tránh lửa thông thường mà có bốn hình dạng, vừa không giống rồng, cũng không giống phượng, quan trọng nhất là hình như dưới chân nó có đeo xích.

Tuyết Nha không nhìn rõ lắm, nghĩ thầm sợi xích chắc là do em nhìn nhầm rồi.

Làm gì có ai lại đeo xiềng xích vào chân thú trấn điện?

Đang nghĩ ngợi linh tinh, Tuyết Nha đã bước lên bậc thềm của chính điện. Cung nhân dẫn đường đi tới cửa thì dừng lại: "Thái hậu đang ở bên trong."

Tiết Nha nhỏ giọng nói cảm ơn, từ cửa cung mở ra một nửa đi vào. Trong điện yên tĩnh như không có người, tâm tình vốn đang bình tĩnh của em đột nhiên trở nên căng thẳng, tuy rằng em muốn thay thế Hạ Tục Lan, nhưng dù sao đối phương hiện tại đã là Thái hậu, chủ yếu là do em không được Thôi Lệnh Cảnh sủng ái.

Nghĩ đến đây, Tuyết Nha thay đổi ý định. Em muốn thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với Hạ Tục Lan trước đã, sau đó tìm cách gieo rắc mối bất hòa giữa y và những người khác, cuối cùng đạt được mục tiêu thay thế y, thay vì ngu ngốc xông lên để bị đối phương phát hiện tâm tư không trong sạch của mình.

Hmm...

Cứ quyết định vậy đi.