Chương 17

Thiên lao lạnh hơn nhiều so với trong cung điện, Tuyết Nha ngồi trên đống cỏ khô, không nhịn được ôm cánh tay. Em không ngờ rằng một vị thừa tướng lại dám hành động và nói năng như vậy trước mặt hoàng đế, nói đem em tống vào ngục thì liền tống vào ngục thật, cũng không ngờ rằng Thôi Lệnh Cảnh lại không làm người như vậy.

Rõ ràng là do Thôi Lệnh Cảnh kêu em viết, nhưng kết quả lại đẩy hết tội cho em.

Tuyết Nha không khỏi khịt mũi, em sẽ không thực sự chết trong thiên lao đâu phải không? Nghe nói phạm nhân trong thiên lao đều sẽ bị chém đầu.

Sau khi tưởng tượng ra cái chết, em nhanh chóng lắc đầu.

Sẽ không đâu, trong giấc mơ em không chết trong ngục, nhưng em sẽ bị giam trong bao lâu đây. Thiên lao vừa tối tăm lại lạnh lẽo, hơn nữa đã lâu lắm rồi em chưa được ăn. Ở đây có lính canh, nhưng lính canh nhìn thấy em thì cười kỳ quái. Em xin họ đồ ăn, nhưng họ lại hỏi em có thể cho họ cái gì.

Cái nhìn tục tĩu đó khiến Tuyết Nha cảm thấy buồn nôn, thà đói bụng còn hơn.

Em chạm vào cái bụng đã xẹp xuống của mình, lại mắng Thôi Lệnh Cảnh một trận. Sắc trời ngoài cửa đã tối om, hôm nay lúc trời tờ mờ sáng, Tuyết Nha tỉnh dậy, đói đến hoa mắt, căn bản không ngủ nổi, chỉ có thể tóm lấy cửa hét lên: "Có ai ở đó không? Có người không, có người sắp chết rồi."

Em hét một lúc lâu mới nghe thấy tiếng bước chân, còn kèm theo tiếng mắng, "Gọi hồn à, sáng sớm tinh mơ không cho người khác ngủ."

Tuyết Nha nhìn thấy cai ngục đến liền nói: "Quan gia, có gì ăn không? Ta đã một ngày một đêm chưa ăn, thật sự rất đói."

Cai ngục liếc mắt nhìn Tuyết Nha một cái, hôm qua còn là tiểu mỹ nhân phấn điêu ngọc trác, hôm nay trên mặt đã toàn vết bẩn. Hóa ra hôm qua lúc Tuyết Nha ngủ, tay em vô thức chạm vào mặt mình, mà trước đó tay em lại chạm vào tường.

Quản ngục cúi đầu nhìn, thấy cần cổ trắng nõn thon dài, hắn có chút động tâm, đang định nói gì đó thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài có người lớn tiếng kêu: "Thừa tướng tới sớm như vậy là có chuyện gì sao?"

Cai ngục nhanh chóng rời mắt khỏi cổ Tuyết Nha, không để ý đến Tuyết Nha nữa, quay người bước ra ngoài, giọng nói vô cùng nịnh nọt, "Thừa tướng đến rồi."

Tuyết Nha nghe thấy Doãn Thanh Huyền tới liền buồn bực. Cái tên xấu xa Doãn Thanh Huyền này đã ném em vào ngục còn không cho em ăn, hôm nay lại tới đây làm gì? Tuy rằng em gọi Doãn Thanh Huyền là tên xấu xa, nhưng cũng không nhịn được đứng trước cửa phòng giam nhìn ra ngoài, nhưng Doãn Thanh Huyền lại không hề đến gặp em mà nhanh chóng rời đi.

Tuyết Nha lại gọi cai ngục, nhưng không ai để ý đến em. Tối ngày hôm đó, em cảm thấy mình đứng dậy không nổi, đột nhiên nghe thấy một tiếng sột soạt. Tuyết Nha tìm theo hướng âm thanh phát ra thấy đó là một con chuột.

Con chuột kia rất kiêu ngạo, chạy khắp nơi mà không hề để ý đến Tuyết Nha. Tuyết Nha nhìn chằm chằm vào con chuột, khi con chuột kiêu ngạo kia bò đến bên cạnh em, em nhanh chóng đưa tay ra tóm lấy nó.

"Con chuột hôi hám này, ngươi dám ức hϊếp ta!" Tuyết Nha nghiến hàm răng trắng nõn, "Xem ta xử lý ngươi thế nào..."

"Xem ra là không đói, còn tâm trạng bắt chuột chứ không ăn nó."

Âm thanh phát ra từ gần đó khiến Tuyết Nha dừng lại, em cứng ngắc quay đầu lại đối mặt với khuôn mặt vô cảm của Doãn Thanh Huyền. Tuyết Nha mím môi, lập tức ném con chuột trong tay đi. Con chuột đột nhiên bay lên không trung, hoảng sợ phát ra tiếng kêu "chít chít", mà Tuyết Nha cũng hét lên: "Sao lại là chuột! Ta còn tưởng là thỏ!"

Tuyết Nha rúc vào góc tường, giả vờ rất sợ hãi.

Nhưng Doãn Thanh Huyền hoàn toàn không để ý tới em, chỉ liếc người bên cạnh, "Đưa cơm cho nó ăn."

Có người nhét thức ăn vào qua khe hở nhỏ, Tuyết Nha nhìn đồ ăn được mang đến, lại nhìn Doãn Thanh Huyền, "Thừa tướng đại nhân, nô tài thật sự vô tội, ta chỉ là làm theo mệnh lệnh mà thôi."

"Ta biết, cho nên ta chỉ nhốt ngươi lại, chờ những tú nữ kia hết tức giận thì ngươi có thể ra khỏi đây." Doãn Thanh Huyền mặt không biểu cảm nói.

Tuyết Nha vội vàng hỏi: "Vậy khi nào họ mới hết tức giận?"

Doãn Thanh Huyền nhớ đến muội muội mình vẫn đang đập phá đồ đạc ở nhà, "Chắc sẽ phải mất một thời gian nữa."

Nói xong hắn rời đi mà không đợi Tuyết Nha nói thêm lời nào.

Tuyết Nha nghe vậy, biết mình sẽ không chết nên thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ đến không biết mình sẽ bị giam trong thiên lao bao lâu lại bắt đầu tuyệt vọng, nhưng bây giờ em còn đói bụng hơn nên quyết định ăn trước đã.

Sau đó, mỗi ngày đều có người mang cơm cho em, mãi đến ngày thứ năm, Doãn Thanh Huyền rốt cuộc cũng tới, thả em ra ngoài.

Doãn Thanh Huyền trực tiếp đưa em trở lại cung Phụng Thụy. Vốn Tuyết Nha muốn tắm rửa trước, nhưng Doãn Thanh Huyền không cho em cơ hội này, trực tiếp mang em đến diện thánh. Thôi Lệnh Cảnh nhìn thấy Doãn Thanh Huyền mang thứ gì đó bẩn thỉu lên, lập tức bịt mũi lùi lại vài bước, "Doãn tướng, ngươi muốn làm gì?! Muốn trẫm ngạt chết à?"

Doãn Thanh Huyền đưa tay kéo mặt Tuyết Nha lên, "Thần muốn hỏi bệ hạ, người này dung mạo thế nào?"

Tuyết Nha lập tức muốn che mặt lại, nhưng Doãn Thanh Huyền đã dùng một tay bắt lấy hai tay của em, làm em không thể tránh được. Thôi Lệnh Cảnh lập tức lộ ra vẻ chán ghét, "Thật xấu xí, mau đuổi đi!"

Doãn Thanh Huyền liền buông tay, "Đây là cung nhân lúc trước của bệ hạ. Lúc ấy bệ hạ cảm thấy nó xinh đẹp hơn hẳn, bây giờ lại gọi nó là đồ xấu xí. Xem ra thẩm mỹ của bệ hạ luôn thay đổi, cho nên vẻ đẹp trước đây đương nhiên không thể gọi là xấu, nếu không xấu, bệ hạ không có lý do gì từ chối tuyển phi nữa."

Doãn Thanh Huyền nói như vậy, Tuyết Nha và Thôi Lệnh Cảnh đều cảm thấy như có cục nghẹn trong cổ họng, đặc biệt là Tuyết Nha bị hắn dẫn đến đây vẫn còn bẩn thỉu, tất cả các cung nhân nhìn thấy em đều đi đường vòng, khiến em chịu đả kích lớn, lại thêm Thôi Lệnh Cảnh trước khen em xinh đẹp còn làm em đắc ý hồi lâu, nhưng hôm nay lại nhận được ba từ "đồ xấu xí".

Thôi Lệnh Cảnh nhắm mắt lại, như thể tức giận đến không nói nên lời: "Hay cho ngươi Doãn Thanh Huyền, ngươi chỉ muốn chọc trẫm tức chết thôi!"

"Thần không dám, thần chỉ làm đúng bổn phận." Doãn Thanh Huyền xốc vạt áo lên, quỳ xuống đất, "Vì hoàng thất sinh con nối dõi là việc cấp bách, bệ hạ không nghĩ đến mình thì cũng phải nghĩ đến thiên hạ. Triều đình một ngày không có Thái tử, đất nước khó bề yên ổn."

Thôi Lệnh Cảnh cầm lấy cốc nước trên bàn, làm bộ muốn ném Doãn Thanh Huyền, nhưng Doãn Thanh Huyền không hề có dấu hiệu trốn tránh, Thôi Lệnh Cảnh tức giận đập vỡ ly nước xuống đất, "Được, tuyển phi thì tuyển phi, trẫm cũng nói cho ngươi biết, Doãn Thanh Huyền, nếu ngươi dám đưa đứa em gái xấu xí đó vào, trẫm sẽ biếm nàng vào lãnh cung đầu tiên."

Doãn Thanh Huyền không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Thần muội nếu có thể tiến cung, đó chính là phúc lớn của nàng, mà những chuyện sau khi vào cung, chỉ có thể dựa vào bản thân nàng."

Thôi Lệnh Cảnh không còn gì để nói với Doãn Thanh Huyền, liếc mắt nhìn, thấy Tuyết Nha ở bên cạnh, liền nói thẳng: "Sao ngươi còn chưa cút xuống tắm gội đi, muốn trẫm ngạt chết à?"

Tuyết Nha chưa từng bị người ta nói mình xấu xí, trong lòng bị đả kích nghiêm trọng, hờn dỗi rời đi.

*