Chương 18

Tuyết Nha tắm những năm lần, bôi một ít phấn thơm lên cổ tay và sau tai mới cảm thấy trên người toàn mùi thơm, không còn ám mùi hôi thối ở thiên lao nữa. Tuy rằng em mơ thấy giấc mộng kia, nhưng cũng không biết Doãn Thanh Huyền là một người như vậy, nhìn thì như quân tử, trên thực tế lại là một tên tiểu nhân.

Người tốt ở Thượng Kinh nếu có thì chỉ có Hạ Tục Lan ngây thơ muốn chết kia thôi.

Nghĩ đến Hạ Tục Lan, Tuyết Nha đột nhiên nghĩ rằng đã lâu không gặp y. Em vẫn muốn tiếp tục giữ mối quan hệ tốt đẹp với Hạ Tục Lan, rốt cuộc thì em cũng chưa biết gì về Hạ Tục Lan cả.

Sau khi Tuyết Nha từ đại lao trở về, không biết có phải do Thôi Lệnh Cảnh có ấn tượng sâu sắc với bộ dạng của Tuyết Nha hôm em trở về không hay vì lý do khác, hắn cũng không truyền em đến ngự tiền hầu hạ. Mà em cũng không cần làm công việc của thái giám, việc của cung nữ cũng không đến lượt em làm.

Tuyết Nha rảnh rỗi không có việc gì làm, nảy ra một ý tưởng, khi Thôi Lệnh Cảnh thượng triều sớm em liền rời khỏi cung Phụng Thụy, đi đến cung Ninh Phục. Khi em tới cung Ninh Phục thì trời đã sáng, cũng đã tới giờ ăn.

"Công công, nô tài tìm Thái hậu có việc, có thể thông báo giúp ta một tiếng không?" Tuyết Nha nói với thái giám canh cửa.

Thái giám hình như nhận ra Tuyết Nha, cũng không hỏi tại sao Tuyết Nha lại tới, chỉ nói: "Chờ một lát, ta đi thông báo trước."

Thái giám rời đi rồi nhanh chóng quay lại, mỉm cười nói: "Thái hậu truyền ngươi vào. Thái hậu đang ăn sáng ở thiên điện."

Tuyết Nha vui mừng khôn xiết, nhanh chóng cảm ơn rồi đi vào trong thiên điện. Lúc đi đến cửa, em dừng lại chỉnh lại quần áo rồi bước vào. Đúng như dự đoán, Hạ Tục Lan đang ăn sáng, có lẽ là vì buổi sáng vừa mới ngủ dậy, ăn mặc có chút tùy ý, xiêm y mặc trên người tạo cảm giác hờ hững lười biếng.

Tuyết Nha nhẹ nhàng bước tới, hành lễ: "Nô tài thỉnh an Thái hậu."

Hạ Tục Lan đặt chiếc thìa trong tay xuống, quay đầu nhìn Tuyết Nha, "Ở đây chỉ có ta, không cần khách khí." Tuyết Nha nghe vậy thấp giọng gọi "Thái hậu ca ca".

Hạ Tục Lan ừ một tiếng, lại hỏi: "Ăn sáng chưa?"

"Chưa, ta lẻn tới đây." Tuyết Nha nói xong, ánh mắt không khỏi liếc nhìn cái bàn.

Hạ Tục Lan tất nhiên nhìn thấy động tĩnh nhỏ của em, "Vậy thì ngồi xuống cùng ăn chút gì đi."

Tuyết Nha lập tức lắc đầu, em nhớ tới Thục Thái phi. Ban đầu Thục Thái phi cũng cho em đồ ăn, sau đó liền gặp xui xẻo, toàn bộ cung nhân bên người đều bị đánh chết.

"Không sao đâu, ta là Thái hậu. Ta mời ngươi ngồi xuống dùng bữa, cho dù bệ hạ phát hiện ra, hắn cũng sẽ không trừng phạt ngươi." Hạ Tục Lan như biết Tuyết Nha đang suy nghĩ gì, mở miệng nói.

Tuyết Nha do dự một lúc, sau đó nhìn đồ ăn trên bàn, "Thái hậu ca ca, ta thật sự có thể ăn sao?"

"Đương nhiên có thể." Hạ Tục Lan nhìn về phía bàn, "Chỉ là ở đây chỉ có một cặp bát đũa, ta đã dùng đũa rồi, ngươi có ngại không?"

"Không ngại!" Tuyết Nha lắc đầu ngay lập tức.

Mấy ngày nay em không làm việc, đồ ăn cũng là đồ thừa, mấy hôm trước ở thiên lao cơm còn không ăn được mấy bữa. Hiện tại nhìn một bàn đồ ăn thơm như vậy, nhịn không được nuốt nước bọt, em làm gì còn để ý đôi đũa mình đang dùng là của Hạ Tục Lan nữa.

"Vậy ngồi xuống ăn đi." Hạ Tục Lan đưa đũa cho Tuyết Nha.

Tuyết Nha cầm đũa, mỉm cười với Hạ Tục Lan rồi ngồi xuống. Em nhìn một bàn thức ăn ngon, nhất thời không biết nên ăn gì trước, cuối cùng quyết định bắt đầu ăn từ cái gần mình nhất.

Bởi vì khi còn nhỏ thường xuyên đói bụng nên Tuyết Nha lúc ăn sẽ rất nghiêm túc, hơn nữa ăn gì cũng rất nhanh, , không ngừng nhét đồ vào miệng.

Chờ đến khi sắp ăn xong, em đột nhiên dừng lại, lo lắng nhìn Hạ Tục Lan, "Ca ca, hình như ta ăn nhiều quá, ăn hết bữa sáng của ngươi rồi."

"Ta ăn no rồi, còn ngươi, ngươi còn đói không? Nếu còn đói, ta sẽ kêu nhà bếp làm thêm." Hạ Tục Lan cũng không tức giận.

Tuyết Nha đưa tay sờ bụng mình, đã phồng lên rồi, liền lắc đầu: "Ta không đói nữa."

Em đặt đũa xuống, rút

khăn tay ra lau miệng, lại nhìn Hạ Tục Lan. Đương nhiên em không đến đây chỉ để ăn sáng với Hạ Tục Lan, em còn có mục đích khác.

"Thái hậu ca ca, mấy ngày trước ta bị giam ở thiên lao." Tuyết Nha nói xong, phát hiện Hạ Tục Lan tựa hồ có chút kinh ngạc, liền nói tiếp: "Trước đó, Lễ Bộ đã đưa những bức tranh chân dung cho bệ hạ, nhưng bệ hạ không thích nên lệnh ta viết chữ "xấu" lên cuộn giấy. Sau đó Thừa tướng đã giam ta lại, nói rằng hắn làm vậy để trấn an các đại thần, ta ở trong đại lao hai ngày đầu không được ăn cơm, mấy ngày sau cũng chỉ được ăn một bữa."

Hạ Tục Lan nói: "Khó trách ngươi lại gầy đi."

Tuyết Nha cuối cùng cũng thấy y đau lòng cho mình, bất chấp đối phương là tình địch, nói thêm vài lời, "Trong thiên lao vừa lạnh vừa tối, còn có chuột nữa. Ta sợ đến mức không dám cử động."

Quả nhiên, trong mắt Hạ Tục Lan càng thêm đau lòng, "Khổ cho ngươi rồi, vậy khi ngươi trở về, bệ hạ thưởng đã thưởng cho ngươi?"

"Không có." Sắc mặt Tuyết Nha suy sụp, không những không có thưởng, còn gọi em là thứ hôi hám xấu xí.

Hạ Tục Lan cau mày, không nói gì.

Tuyết Nha dừng một chút rồi nói: "Thái hậu ca ca, người có biết tại sao bệ hạ không muốn tuyển phi không? Tuyển phi không tốt sao? Trong cung náo nhiệt chẳng phải vui hơn ạ? Hơn nữa nếu tuyển phi, về sau sẽ có người bầu bạn với bệ hạ, còn có thể sinh con cho bệ hạ, sinh thật nhiều con."

Tuyết Nha một bên nói một bên quan sát Hạ Tục Lan, muốn biết liệu Hạ Tục Lan có phản ứng gì khi nghe tin Thôi Lệnh Cảnh có con với người khác hay không, nhưng Hạ Tục Lan từ đầu đến cuối không hề lộ ra một tia buồn bã.

"Bệ hạ còn trẻ, chỉ là ngượng ngùng không muốn tuyển phi thôi." Hạ Tục Lan nhàn nhạt nói.

Tuyết Nha khịt mũi hỏi: "Vậy lần này bệ hạ có lập hoàng hậu không?"

"Cái này phải xem bệ hạ nghĩ gì."

Tuyết Nha thử hai lần nhưng vẫn không thấy vẻ mặt của Hạ Tục Lan có gì khác thường, cho rằng Thôi Lệnh Cảnh chỉ tương tư đơn phương thôi. Thôi Lệnh Cảnh đã yêu một người mà hắn không nên yêu, lại còn là tình yêu đơn phương, thật là xứng đáng!

Kiểm tra xong, Tuyết Nha đang chuẩn bị rời đi, nhưng chưa kịp đứng dậy đã nghe thấy tiếng thông báo từ bên ngoài——

"Bệ hạ đến!"

Tuyết Nha hoảng sợ, nhanh chóng đứng dậy, lần trước bị Thôi Lệnh Cảnh bắt được em ở cùng Thục Thái phi vẫn còn sống động trong đầu, khiến Tuyết Nha có bóng ma tâm lý, "Làm sao bây giờ? Bệ hạ tới rồi!"

Hạ Tục Lan nhìn Tuyết Nha, "Bệ hạ tới đây thì sao?"

Tuyết Nha lo lắng nói: "Bệ hạ không thích nhìn thấy ta ở bên người khác, bệ hạ sẽ phạt ta mất!"

Hạ Tục Lan cụp mắt xuống, đột nhiên đưa tay vén trăn trải bàn lên, "Ngươi có thể trốn dưới gầm bàn."