Chương 2

Cơ thể Tuyết Nha run rẩy, không để ý đến cây đao lớn trên cổ, run rẩy nói: "Đừng gϊếŧ ta, ta..." Em chưa kịp nói gì thì đã bị thanh đao đập mạnh vào đầu.

Cú đánh này khiến Tuyết Nha hoa mắt ù tai.

"Quân Hậu vẫn chưa ra ngoài, để Quân Hậu định đoạt đi."

Một giọng nam trầm tĩnh vang lên.

Tuy rằng cảm thấy choáng váng, nhưng Tuyết Nha vẫn cố gắng hết sức lắng nghe xem hai người này nói gì, bệ hạ, tướng quân, giờ lại có cả Quân Hậu. Nghĩ kỹ lại, lưng em đã lạnh toát.

Mọi người đều biết bệ hạ đã cưới một vị nam hậu.

Nói đến nam hậu này, Tuyết Nha đã nghe người khác kể lại.

Nam hoàng hậu tên là Hạ Tục Lan, y sinh ra trong một gia đình quý tộc, 16 tuổi đã đỗ Trạng Nguyên. Sau đó, y gia nhập Hàn Lâm Viện, được phong làm Biên tu, sau được thăng làm Thị lang, lại thêm hai năm đã trở thành Đại học sĩ.

Đương độ phong quang vô hạn, Thánh Thượng lâm bệnh nặng, thuốc hay châm cứu cũng không có tác dụng, Khâm Thiên Giám ngày đêm bói toán, cuối cùng bói ra có người có thể xung hỉ cho hoàng thượng.

Và người này chính là Hạ Tục Lan.

Mặc dù triều đại này thịnh hành nam phong, nhưng từ trước tới nay chưa từng có tiền lệ đàn ông xung hỉ cho đàn ông, chứ đừng nói đến Hạ Tục Lan, một Đại học sĩ của Hàn Lâm Viện, xung hỉ cho hoàng đế.

Tuyết Nha không biết những chuyện xưa ấy. Lúc xảy ra chuyện này em mới 12 tuổi. Dù sao cuối cùng Hạ Tục Lan không chỉ xung hỉ cho hoàng đế mà còn trở thành hoàng hậu.

Bởi vì Hạ Tục Lan là nam nhân nên mọi người không gọi y là hoàng hậu mà là Quân Hậu.

*

Tuyết Nha nhận ra rằng người đàn ông bệnh tật ốm yếu em hầu hạ trong một năm nay có thể chính là đương kim Thánh Thượng, trong lòng toàn là tuyệt vọng, cảm thấy mạng sống phỏng chừng không cứu nổi, nhưng lại thấy không cam lòng.

Em vẫn còn rất trẻ, còn sống chưa đủ ngày tháng tốt đẹp.

Khi rời khỏi Hồng Nguyệt Lâu, em đã khoe khoang với những người trong đấy rằng, em sắp được sống ngày tháng sung túc tươi đẹp rồi, bảo bọn họ đừng nên quá ghen tị.

Nhưng bây giờ em sắp chết rồi.

Tuyết Nha, người tin chắc rằng chết tử tế còn không bằng được sống, một bên thấp thỏm lo âu, một bên điên cuồng nghĩ cách sống sót. Nhưng trái phải đều nghĩ không ra, Tuyết Nha lo lắng đến mức tim muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Sau đó, em nghe thấy Vương quản gia hô một tiếng cực kỳ nịnh nọt——

"Quân Hậu."

Giọng nam trầm ổn trước đó cũng hô một tiếng: "Quân Hậu."

Tuyết Nha nghe thấy danh xưng này thì không dám cử động chút nào. Nếu là một gia đình bình thường, vị Quân Hậu này sẽ là chủ mẫu, mà em lại là tình nhân được nuôi dưỡng ở bên ngoài. Ngoại thất nhìn thấy chủ mẫu sẽ luôn lo sợ, huống chi đối phương không phải là chủ mẫu bình thường, mà là đương kim Quân Hậu.

Tuyết Nha không dám thở mạnh, em cảm thấy một chiếc ủng duỗi ra trước mặt, dùng sức mạnh không thể cưỡng lại nâng mặt em lên.

Em không dám vùng vẫy, ngẩng đầu lên với khuôn mặt cứng đờ, mí mắt chậm rãi chớp, nước mắt rưng rưng.

Ở lại câu lan viện nhiều năm như vậy, em từng vô số lần bày ra bộ dạng cầu xin tha thứ, cũng biết bộ dạng nào của mình có khả năng khiến người ta mềm lòng nhất.

Mặc dù đối phương có thể coi như chủ mẫu của em, nhưng được đâu hay đó, chỉ cần đối phương là con người, em liền muốn tỏ vẻ đáng thương.

Nhưng khi em ngẩng đầu lên, lời xin tha còn chưa nói ra khỏi miệng, Tuyết Nha đã sững sờ tại chỗ.

Không có nguyên nhân nào khác, chỉ vì dung mạo của thanh niên trước mặt giống em năm phần.

Nhưng chỉ có ngũ quan tương tự, còn khí chất thì hoàn toàn khác.

Người thanh niên mặc áo bào màu chàm, tay áo rộng, trên khuôn mặt tuấn tú cài bạch ngọc quan, cao quý như long phượng, trông như thần tiên hạ phàm. Tuyết Nha trước giờ luôn tự tin về vẻ đẹp của mình, nhưng nhìn khuôn mặt này, em lại cảm thấy tự ti không thể giải thích được.

Hệt như em chỉ là đồ dỏm so với đối phương.

Trừ dung mạo và thần thái ra, khí chất của đối phương cũng không bình thường. Y chỉ cần đứng ở đây đã hoàn toàn áp đảo đám vệ binh cầm kiếm phía sau, đặc biệt là ánh mắt dò xét khiến người ta phải rùng mình.

Lúc này, Tuyết Nha chợt nhớ tới đại thiện nhân luôn thích nhìn chằm chằm vào mặt mình, vốn tưởng rằng ngài ấy say mê vẻ đẹp của em, nhưng bây giờ xem ra có thể là đang xem em như vật thay thế của người trước mặt, nhìn mặt nhớ người thôi.

Hồng Nguyệt Lâu cũng từng có một vị khách nhân như thế, nghe nói người trong lòng hắn chết vì bệnh, hắn liền tìm trong lâu một tiểu quan có ba phần tương tự người trong lòng hắn.

Khi đó, Tuyết Nha còn cười nhạo, làm người thay thế người khác hay tìm người thay thế người khác, đều là trò cười.

Hiện tại em đã trở thành trò cười này, nhưng em không dám cười cũng không dám khóc.

Không biết qua bao lâu, đôi ủng mềm nâng đang cằm em được thu lại. Vừa mới thu hồi liền có người tiến lên quỳ trên mặt đất dùng khăn lụa lau ủng cẩn thận cho y.

Tuyết Nha nhìn thoáng qua thì phát hiện người lau ủng chính là Vương quản gia, người luôn không ưa em, khóe miệng không khỏi co giật, nhưng lại không dám lộ ra ngoài, vội cúi đầu xuống lần nữa.

Khi chưa nhìn thấy mặt thanh niên, em còn dám dùng gương mặt này để xin tha. Bây giờ em chỉ hận giấu mặt càng sâu càng tốt.

Tuyết Nha cho rằng không ai thích nhìn thấy hàng giả của bản thân.

Sợ là hôm nay em chết chắc rồi. Mẹ từng nói rằng đời này em rất có tiền đồ, nhưng sợ là em sẽ phải cô phụ tấm lòng khổ tâm của mẹ rồi.

Im lặng một lúc, Tuyết Nha cuối cùng cũng nghe thấy âm thanh vang lên.

"Mang đi."

Âm thanh rất nhẹ, giống như tiếng ngọc va vào nhau.

"Vâng."

Lời này vừa nói ra, Tuyết Nha đã bị đánh mạnh vào gáy, lập tức bất tỉnh nhân sự. Khi tỉnh dậy lần nữa, em đã ở trong một chiếc xe ngựa, bên cạnh xếp đầy rương.

Sau khi Tuyết Nha dành ra mười lăm phút để chúc mừng mình sống sót, liền trộm mở rèm ra xem xe ngựa đang đi đâu, nhưng vừa hé ra, một cây đao lớn liền lao tới khiến em sợ hãi đến mức lập tức lùi lại.

Bên ngoài có tiếng cười nhạo: "Đồ con thỏ hư hỏng, cẩn thận cái đầu của ngươi."

Em không phải là thỏ hư, nếu là thỏ thì cũng phải là con thỏ được mọi người yêu thích.

Tuyết Nha không khỏi khịt mũi trong lòng. Em biết hầu hết đàn ông đều ghét tiểu quan, thích gọi họ là Thố Nhi Gia*. Nhưng Tuyết Nha cho rằng em đã được chuộc thân, không thể coi là tiểu quan nữa.

*Thố Nhi Gia (兔兒爺) hay Thố Nhi Thần (兔兒神) là thần bảo hộ tình yêu đồng tính trong truyền thuyết Trung Quốc, tiểu quan ngày xưa hay bị gọi như vậy

Em không dám thò đầu ra ngoài, nhưng Tuyết Nha nghĩ ngợi rồi đánh bạo hỏi: "Vị đại ca này, chúng ta đang đi đâu vậy?"

"Thượng Kinh."

Không biết người bên ngoài tốt bụng hay nghĩ nói với Tuyết Nha cũng không sao, nên trực tiếp nói cho em biết địa điểm.

Tuyết Nha ngồi trên xe ngựa nghe thấy chữ "Thượng Kinh", sắc mặt đột nhiên tái nhợt.

*

Nửa tháng sau, Tuyết Nha đến Thượng Kinh, nơi em chỉ từng nghe qua lời kể của thương nhân.

Cung điện xa hoa tráng lệ, Thượng Kinh sắc đỏ kéo dài mười trượng.