Chương 7

"Chờ đã, đây là cái gì?" Thục Thái phi buông kéo cắt hoa xuống, ánh mắt nhìn chăm chú Tuyết Nha.

Tuyết Nha đáp: "Là bánh phù dung hạt mè ạ, bệ hạ nói hương vị không tồi nên đặc biệt đưa cả cung nếm thử."

Nói đến đây, Tuyết Nha không nhịn được nghĩ Thôi Lệnh Cảnh đúng là kính trọng vị Thái hậu Hạ Tục Lan kia, các Thái phi khác đều là cử nô tài đến đưa, chỉ có Hạ Tục Lan là hắn tự mình tới đưa.

Thục Thái phi đứng dậy, chậm rãi đi đến cạnh bàn, liếc Tuyết Nha rồi nói: "Ngươi giúp bổn cung mở ra."

Tuyết Nha vâng lời mở hộp thức ăn ra. Hộp thức ăn vừa mở, mùi thơm bên trong bay ra. Tay em không khỏi siết chặt nắp hộp thức ăn sơn đỏ, nhưng em cũng biết đây không phải thứ mình có thể ăn được nên nhanh chóng đặt chiếc hộp màu đỏ xuống, lùi lại hai bước.

"Làm sao bây giờ? Bổn cung no rồi, sợ là ăn không nổi."

Thục Thái phi thở dài, ánh mắt dừng trên người cung nữ trong điện, một lúc sau, ánh mắt lại tập trung vào Tuyết Nha, "Ngươi tên là gì?"

"Nô tài tên Tuyết Nha."

Thục Thái phi ừm một tiếng, "Bổn cung ăn không vô, thưởng cho ngươi nhé?"

Những lời này khiến Tuyết Nha sửng sốt, đầu tiên nhìn điểm tâm trong hộp, lại vội vàng ngước mắt nhìn Thục Thái phi, em mới vào cung không lâu, đôi khi lại quên lễ nghi.

Em nhìn một cái, cụp mắt xuống, ủ rũ lắc đầu: "Nô tài không dám."

"Ngươi sợ bệ hạ phạt ngươi sao? Đừng lo, hiện tại đang ở trong cung của bổn cung, bổn cung không cho bọn họ nói ra, bọn họ nào dám nói. Hơn nữa chỉ là một hộp điểm tâm thôi, sao phải lo lắng đề phòng như vậy? Ăn đi." Thục Thái phi nói xong thấy Tuyết Nha không nhúc nhích, thanh âm hạ thấp vài phần, "Sao thế? Còn chờ bổn cung lấy đũa cho ngươi à?"

Tuyết Nha đang do dự, nhưng lúc này Thục Thái phi đã quay người, đi đến chiếc ghế cạnh cửa sổ ngồi xuống, cầm kéo tiếp tục tỉa cành hoa, như thể đã quên mất sự tồn tại của Tuyết Nha.

*

Lúc trở lại cung Phụng Thụy, sắc trờ đã tối sầm. Tuyết Nha vừa trở về liền có người nói với em: "Đồ ăn hôm nay ăn xong hết rồi."

Người nọ nói xong cũng không rời đi, như thể đang đợi Tuyết Nha lộ ra biểu tình biết mình lại sắp đói như thường ngày, nhưng Tuyết Nha nghe thấy thế chỉ ồ một tiếng.

Người nọ cau mày, nhưng chưa kịp nói xong thì một thái giám đã nhanh chóng chạy tới phía sau, "Tuyết Nha, bệ hạ triệu ngươi."

Tuyết Nha nghe xong lập tức cười rạng rỡ, "Thật sao?" Em lập tức muốn về phòng thay đồ trang điểm một chút, lại chợt nhớ ra hiện tại mình đã là nửa thái giám, chỉ có y phục của thái giám, sắc mặt lại buồn rầu.

Những bộ quần áo tồi tàn này dù trang điểm thế nào đi nữa trông cũng khó coi.

Trong lòng em ghét bỏ, đi theo thái giám truyền tin đến tẩm điện của Thôi Lệnh Cảnh, vừa đi vừa hỏi: "Bệ hạ tìm ta có chuyện gì sao?"

"Ai biết được, tự ngươi đi sẽ rõ." Thái giám cũng không nhiều lời với Tuyết Nha, đến nơi liền dừng ở cửa, "Vào đi, bệ hạ ở bên trong."

Tuyết Nha nhìn ánh đèn trong điện, vui sướиɠ không hiểu sao giảm phân nửa. Em nhớ lại Thôi Lệnh Cảnh sáng nắng chiều mưa, tuy rằng em muốn phú quý, nhưng cũng muốn còn mạng để hưởng phú quý.

Nghĩ đến đây, em không khỏi dừng bước, thái giám bên cạnh có vẻ lo lắng, hạ giọng nói: "Ngươi còn muốn bệ hạ đợi ngươi sao? Mau vào đi!"

Tuyết Nha quay đầu nhìn những cung nhân bên cạnh, những thái giám và cung nữ vừa thấy em đã cúi đầu xuống, không biết có phải ảo giác hay không, em cảm thấy mình như bị đưa đến cho Thôi Lệnh Cảnh trút giận.

Nói cách khác chính là đi chịu chết.

Sau khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu Tuyết Nha, em hít một hơi thật sâu bước vào trong. Kháng chỉ cũng sẽ chết, đi vào nói không chừng sẽ không chết, Tuyết Nha chỉ có thể đánh cược một phen.

Trong điện đèn đuốc sáng trưng, hương thơm của lư hương vương vấn như xung quanh, Thôi Lệnh Cảnh sau khi hạ triều sẽ thay bộ áo bào thoải mái, hắn hiện giờ mới 16 tuổi, khuôn mặt vẫn mang vẻ trẻ con. Nhìn vẻ ngoài của hắn, chỉ cho rằng là tiểu công tử con nhà quyền quý, làm sao nghĩ đến đây là vua của một nước.

Hắn nghe thấy động tĩnh, chậm rãi ngước mắt lên, đôi mắt phượng đỏ rực hơi nheo lại khi bắt gặp người đang quỳ bên dưới.

"Nô tài thỉnh an bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Tuyết Nha cố gắng bình tĩnh nói.

Thôi Lệnh Cảnh dựa vào ghế, nhàn nhã nói: "Lại đây."

Tuyết Nha không hề chần chờ, đầu gối lê về trước, mãi cho đến khi nhìn thấy giày của Thôi Lệnh Cảnh mới dừng lại. Em vừa dừng lại liền bị một bàn tay nhéo cằm, đành phải dựa vào sức của đối phương ngẩng đầu lên.

Đối mặt với ánh mắt âm trầm rõ ràng của Thôi Lệnh Cảnh, Tuyết Nha không khỏi hơi run lên, nhưng em cũng biết lần này là một cơ hội. Em không biết lần sau có thể cùng Thôi Lệnh Cảnh nói chuyện là khi nào, nếu không nắm bắt cơ hội này, sợ là cả đời sẽ bị mấy cung nhân đó ức hϊếp.

Vì vậy, em đè nén sợ hãi, mỉm cười giống như lúc đã luyện nhiều năm ở Câu lan viện, nhưng em vừa cười, bàn tay đặt lên cằm em đột nhiên tăng sức lực.

Giọng điệu của Thôi Lệnh Cảnh hung tợn, "Không được cười."

Trong chốc lát, Tuyết Nha hoàn toàn ngừng cười.

Tác giả có lời muốn nói:

Tuyết Nha: Cẩu hoàng đế thật khó hầu hạ, ta muốn đổi nghề!

Hạ Tục Lan: Vị trí tùy tùng thϊếp thân của cung Ninh Phục còn trống, có 5 quỹ bảo hiểm và một quỹ nhà ở, lương hàng tháng 5 vạn không tính thuế.