Chương 9

Tuyết Nha vững vàng cầm hộp gấm trên tay, được đưa tới thiên điện. Mấy ngày này em hành lễ chuẩn hơn trước rất nhiều, vừa quỳ xuống hành lễ liền có một đôi tay đỡ lấy hai tay em, "Mau đứng dậy."

Tuyết Nha dừng lại một chút liền dựa theo lực của đối phương đứng dậy.

Hương trên người Thục Thái phi hôm nay có chút nồng nặc, lại gần có hơi khó chịu. Sau khi em giới thiệu trong hộp gấm là gì, đột nhiên nghe thấy Thục Thái phi nói với cung nữ bên ngoài: "Đồ ăn đã chuẩn bị xong chưa? Mang lên đi."

Đôi mắt xinh đẹp của Thục Thái phi lại nhìn về phía Tuyết Nha, "Hôm nay ngươi ở lại đây ăn xong rồi về." Nàng đột nhiên kêu một tiếng, "Mặt ngươi sao vậy?"

Nói xong, nàng liền muốn đưa tay chạm vào.

Tuyết Nha trốn tránh, có chút hoảng hốt, "Không có gì ạ."

Thục Thái phi trầm mặt rồi lại nhanh chóng tươi cười, "Ngươi sợ cái gì, bổn cung chỉ là thấy có duyên với ngươi, cảm thấy ngươi giống đệ đệ ruột của ta thôi."

Thục Thái phi vào cung vào đợt tuyển tú cuối cùng của tiên đế, lúc tiến cung mới mười sáu tuổi. Hiện tại lên làm Thái phi cũng mới hai mươi tuổi, có thể nói là độ tuổi tươi đẹp nhất.

Mà nàng bị vây lại trong chốn thâm cung này, một ngày rồi lại một ngày nhàm chán vô vị.

Thục Thái phi nói xong, thấy Tuyết Nha im lặng, cười tủm tỉm nói: "Ngươi không nể mặt bổn cung, chẳng lẽ muốn bổn cung đích thân đi gặp Hoàng thượng sao? Hoàng thượng đối với phi tần của tiên đế vẫn rất cung kính, nếu không cũng sẽ không thỉnh thoảng sai người tặng đồ."

Tuyết Nha chần chừ một lát mới buồn bã đáp: "Nô tài tạ ơn Thái phi." Mà lúc này đồ ăn cũng được bưng lên.

Đêm đó Tuyết Nha trở về liền mất ngủ, em lớn lên ở Câu lan viện nên vẫn hiểu một số chuyện, ngoài khách nam, câu lan viện còn có khách nữ. Hồng Nguyệt Lâu có một số người chuyên phục vụ các vị khách nữ, nhưng Tuyết Nha thì không.

Tuyết Nha mất ngủ nên không thể vực dậy tinh thần vào hôm sau, kết quả là em bị bắt quả tang lười biếng trộm ngủ gật, lại bị phạt không được phép ăn cả bữa trưa và bữa tối .

Lại lần nữa bị đói bụng, Tuyết Nha đứng dưới chân tường, cuối cùng nhớ tới cung Thục Thái phi.

*

"Ăn ngon vậy à? Xem ngươi ăn dính đầy miệng kìa." Thục Thái phi cười nhẹ, cầm khăn đi qua giúp Tuyết Nha lau môi.

Lau xong, nàng tiếp tục nhìn Tuyết Nha ăn. Cuối cùng cũng chờ được em ăn xong, nàng nóng lòng kéo em dậy và nói: "Lại đây xem tranh ta vẽ nào."

Thục Thái phi hôm nay cố ý không trang điểm đậm, gần như để mặt mộc, tướng mạo nàng vốn xinh đẹp, trút bỏ những bộ quần áo hoa lệ kia, chỉ mặc y phục bình thường trông nàng như thiếu nữ chưa xuất giá.

Nàng nắm lấy tay Tuyết Nha, dẫn người đến bên cửa sổ, để em có thể nhìn thấy bức tranh trên chiếc bàn nhỏ, "Vẽ đẹp không?"

Bức tranh Thục Thái phi vẽ là con bướm đậu trên bông hoa, con bướm trong tranh rất sống động, Tuyết Nha tuy không biết nhiều về hội họa nhưng thấy bức tranh của Thục Thái phi thực sự rất đẹp, không khỏi thành tâm khen ngợi: "Thoạt nhìn thật giống bướm thật."

Thục Thái phi nghe vậy, cười đến mức lộ ra lúm đồng tiền: "Vậy hôm nay ta sẽ vẽ tặng ngươi một bức, vẽ ngươi đi." Nàng mạnh mẽ ấn người ngồi lên giường, bản thân tự lấy một tờ giấy sạch ra bắt đầu vẽ tiếp.

Vì là vẽ chân dung nên luôn phải ngẩng đầu nhìn Tuyết Nha, nhìn nhiều, Tuyết Nha phát hiện đối phương đột nhiên ngồi xuống bên cạnh mình.

Em còn chưa kịp phản ứng thì Thục Thái phi đã dựa vào người mình, buồn bã nói: "Tuyết Nha, nếu ta không phải Thái phi thì tốt rồi. Nếu chỉ là một quả phụ bình thường, ta liền có thể quang minh chính đại nuôi ngươi trong nhà riêng của ta. Đến lúc đó, ta đánh đàn cho ngươi nghe, vẽ tranh cho ngươi xem, không phải rất tốt sao?"

Tuyết Nha lúc còn nhỏ cũng từng ảo tưởng sau này lấy vợ. Nhưng khi lớn lên, em biết đó chỉ là si tâm vọng tưởng, bây giờ nghe Thục Thái phi nói, trong lòng không khỏi tức giận.

Sao đến khi em gặp được nữ nhân thì cũng bị nữ nhân nuôi ở hậu trạch vậy?

Nhưng Tuyết Nha không thể phản bác, hiện tại xác thực là em đang bị đối phương nuôi dưỡng. Ở cung Phụng Thụy em không được ăn cơm đầy đủ, nhưng ở đây sơn hào hải vị nào cũng được ăn. Ngoài ra, Thục Thái phi còn lén đưa tiền riêng cho Tuyết Nha, nói rằng nếu ai đó đối xử tệ với em, nàng có thể dùng tiền giúp.

Thục Thái phi thở dài, ngước mắt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc. Đây là lần đầu tiên nàng dựa vào người Tuyết Nha, cũng là lần thứ hai nàng dựa vào lòng đàn ông. Khi nàng tiến cung, tiên đế đã bệnh nặng, trên người luôn có mùi thuốc khiến nàng buồn nôn, nhưng Tuyết Nha thì khác, trên người sạch sẽ thoải mái, làm người ta không nhịn được muốn tới gần.

Nàng chăm chú nhìn, không nhịn được đưa tay chạm vào khuôn mặt của người trước mặt, khuôn mặt này thật xinh đẹp, vừa đặt đầu ngón tay lên đó, cánh cửa của cung điện bị đá mạnh.

Thục Thái phi kinh ngạc quay người lại, đang định đứng dậy nhưng đã muộn, Thôi Lệnh Cảnh bước vào trong điện, nhìn thấy Thục Thái phi vừa mới hoảng hốt đứng dậy cùng Tuyết Nha vẫn ngồi trên giường, sắc mặt đột nhiên tối sầm.

"Bệ hạ, ta, ta chỉ..." Thục Thái phi lắp bắp không nói nên lời, nhưng cung nhân phía sau Thôi Lệnh Cảnh đã tiến lên, trói nàng cùng Tuyết Nha lại, nhanh chóng bịt miệng cả hai.

Sắc mặt Thôi Lệnh Cảnh rất xấu, "Thục Thái phi nhận ân sủng của tiên đế nên tự nguyện đến Thanh Nhạn Am thanh tu, bầu bạn bên Phật Tổ, cầu phúc cho Lệ triều."

Đồng tử Thục Thái phi co lại, muốn nói gì đó, nhưng âm thanh duy nhất phát ra chỉ là "Ưm ưʍ."

Trong mắt Thôi Lệnh Cảnh hiện lên vẻ chán ghét, không muốn nhìn thấy nàng nữa, cung nhân nắm rõ tình hình, nhanh chóng kéo Thục Thái phi đi, tất cả thân tín bên người Thục Thái phi đều bị đánh chết tại chỗ.

Tuyết Nha quỳ trên mặt đất, nghe thấy tiếng hét liên tiếp ở bên ngoài, sắc mặt tái nhợt, không dám cử động. Khi đôi ủng đen thêu hoa văn mây và rồng vàng lọt vào mắt em, cơ thể em bắt đầu run lên không thể kiểm soát.

Một bàn tay nhéo mạnh vào má, buộc em phải ngước lên.

Thôi Lệnh Cảnh nhìn Tuyết Nha đang run rẩy vì sợ hãi, cười khẩy: "Người đàn bà ngu ngốc đó đúng là đói bụng ăn quàng, đến người như ngươi mà cũng coi trọng được." Hắn ngước mắt lên, ánh mắt đột nhiên rơi vào váy của Thục Thái phi.

Trên bàn trang điểm, trâm ngọc vẫn chưa được cất đi mà để bừa bãi trên mặt bàn.

Thôi Lệnh Cảnh "a" một tiếng, nắm lấy vạt áo Tuyết Nha, kéo em đến trước bàn trang điểm. Mũ của Tuyết Nha đã rơi ra từ lâu, chờ tới khi bị kéo đến trước bàn trang điểm, không chỉ tóc mà cả quần áo cũng đều lộn xộn.

"Ngươi không xứng thích phụ nữ." Thôi Lệnh Cảnh nhìn khuôn mặt Tuyết Nha trong gương đã tái mét, mồ hôi chảy ròng ròng, "Để trẫm xem sau này còn có người phụ nữ nào có thể thích ngươi nữa không. Người đâu! Lấy quần áo của người phụ nữ ngu ngốc đó lại đây, mặc vào cho nó."

Tác giả có lời muốn nói:

Thục Thái phi: Có lẽ ta chỉ là công cụ hình người, vì để bắt Tuyết Nha mặc đồ nữ mà trả giá quá nhiều.

Tác giả cặn bã: Vất vả rồi, vất vả rồi, sẽ đưa thêm cơm hộp cho cô.