Chương 4: Cô đồng ý giúp anh việc này

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, thấy đã gần tới giờ tiếp khách, khách khứa ở bên ngoài gần như đã ngồi đông đủ, hiện giờ bên ngoài vô cùng vui vẻ, mọi người đều mong chờ lễ cưới này, nhưng mọi người không biết: Không khí trong phòng cô dâu lại rất nặng nề, bởi vì cô dâu đã biến mất.

Nghiêm Tử Hạo vẫn nhìn Mộng Như Nguyệt, hai mắt anh nheo lại, trong ánh một lộ ra một vẻ quỷ quyệt, giống như con nhện ở phía trên mạng nhện đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình, nhưng Mộng Như Nguyệt là con mồi của anh sao? Mộng Như Nguyệt không khỏi tức giận, bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, cô gần như sắp không thở nổi.

Ánh mắt anh thật sự rất đáng sợ, cô thật sự không thể chống đỡ được.

Hơi thở gấp một chút, cô lại nói: “Ba, con ──”

Giờ phút này, âm thanh bình tĩnh của Nghiêm Tử Hạo vang lên trong phòng cô dâu: “Nghĩ kĩ tình huống này trước, nếu không sẽ không có cách nào khác.”

Nét mặt Mộng Như Nguyệt kinh ngạc nhìn anh: “Anh rể? Anh nói giỡn với em sao?” Trong miệng cô gọi là anh rể, nếu là anh rể, sao có thể để cô làm cô dâu được?

“Em gọi anh một tiếng anh rể, chứng tỏ em thừa nhận anh là chồng của chị gái em, vậy thì giúp chị em làm việc này, không quá chứ?” Anh lại bổ sung thêm: “Dù sao hai người cũng giống nhau, trang điểm một chút là che được, có lẽ sẽ không bị ai phát hiện ra.”

Mộng Như Nguyệt quả thực như sét đánh giữa trời quang, cô hoàn toàn ngây ngốc, đúng vậy, cô và chị gái Mộng Như Tâm thật sự rất giống nhau, thường xuyên bị người khác ngộ nhận là sinh đôi, thỉnh thoảng khi đi trên đường cũng sẽ bị người khác nhận nhầm.

Nhưng nói như vậy vào trong tai Mộng Như Nguyệt lại tràn đầy châm chọc, nếu cô và chị gái có ngoại hình giống nhau như thế, vậy vì sao người anh yêu không phải cô? Vì sao?

“Như Nguyệt, con giúp chị gái con đi, mọi người đều không nói ra ngoài, sẽ không có ai phát hiện ra.” Ba nói với mình như vậy.

Chiếc váy cưới đầu tiên trong cuộc đời, theo lý nên là lễ cưới của mình, chuyện buồn cười là đây không phải lễ cưới của cô! Đây không phải lễ cưới trong mơ thuộc về cô… Tuy rằng, chú rể là người cô yêu, nhưng trong mắt anh lại không có sự tồn tại của cô!

“Em…” Cô rất do dự.

“Như Nguyệt, làm phiền em.” Nghiêm Tử Hạo mở miệng nói với cô, Mộng Như Nguyệt hơi sửng sốt một chút, nhìn khuôn mặt không có một chú biểu cảm nói ra những lời nhờ vả, tiếng Như Nguyệt ở trong miệng anh, no đủ dịu dàng như nước, nhưng sự dịu dàng như vậy là của chị gái tặng cho cô, lại là vì chị gái, lại là vì chị gái…

Mộng Như Nguyệt cắn răng, đôi mắt nhìn sang chiếc váy cưới bị vứt bỏ ở một bên, nhíu mày.

“Em giúp anh việc này, nếu sau này có gì cần anh giúp đỡ, chỉ cần em mở miệng, anh nhất định sẽ làm.” Nghiêm Tử Hạo nói, đây là một lý do vô cùng khó từ chối.

Mộng Như Nguyệt gật đầu: “Được, em giúp anh việc này.”

Cô thật sự rất muốn khóc.

Đây không phải lễ cưới của cô, nhưng cô lại phải mặc chiếc váy cưới, anh là người cô yêu, nhưng anh lại không yêu cô.

Sau khi thợ trang điểm cho cô dâu trang điểm chải chuốt cho cô, Mộng Như Tâm xuất hiện ở trước mắt mọi người, không có bất người nào nghi ngờ cô dâu ở trước mặt lại không phải là Mộng Như Tâm, cũng không có bất cứ kẻ nào phát hiện ra phù dâu Mộng Như Nguyệt đột nhiên biến mất.

Cô dâu xinh đẹp động lòng người như vật, xuyên qua chiếc khăn lụa trắng có thể nhìn thấy khuôn mặt đẹp không tỳ vết, làn da trắng mịn hơi hồng hào một chút tựa như ánh trăng, hàng lông mi thật dài rũ xuống theo động tác cụp mắt của cô, giống như một chú bướm đang bay múa, phía trên có một chút phấn trang điểm, tôn lên vẻ xinh đẹp của cô.

Giây phủ Nghiêm Tử Hạo thấy cô, anh lập tức bị vẻ xinh đẹp này mê hoặc, còn tưởng rằng đó là Mộng Như Tâm, nhưng giây tiếp theo anh lấy lại tinh thần, nói với cô: “Như Nguyệt, cảm ơn em.”

Ở trong tai Mộng Như Nguyệt, tiếng cảm ơn này khiến cô đau lòng muốn chết.