Chương 16: Bức Ảnh

Lại là do uống rượu……

Mỗi lần Minh Dao uống rượu đều như một đống rác.

Vào đêm giao thừa hai năm trước, Giản Ninh đưa cô và một vài người bạn cùng lớp đến tham gia đếm ngược trên tầng cao nhất của một nhà hàng xoay. Đó là lần đầu tiên cô uống rượu vì Giản Ninh nói bia có vị trái cây sẽ không say, cô tin, thế là ôm ly bia ngọt ngào uống đến no nê.

Sau khi cô uống cạn, còn mấy chục giây nữa là đến giờ bắn pháo hoa, mọi người đổ xô đến xem như ong vỡ tổ, cô đứng không vững liền ngã lên ghế dài của người khác, nhân tiện ngồi luôn trên đùi người ta.

Vẫn là một người đàn ông.

Vậy cũng thôi đi, qua ngày hôm sau, theo trí nhớ của các bạn cùng lớp, không biết lúc ấy cô nổi điên cái gì, chẳng những không lập tức đứng lên, còn lấy xuống mắt kính của người ta rồi ném lên không trung, chèn thêm một câu —

“Surprise! Năm mới vui vẻ nha!”

Các bạn cùng lớp đều nói:

“Nếu tôi là người đó đã nhảy thẳng lên gϊếŧ chết cậu, may là người ta không cùng cậu so đo.”

Kể từ đó, Minh Dao không dám đυ.ng đến một giọt bia nào, nhưng hôm qua vì buổi diễn thử không thuận lợi, hơn nữa đạo diễn Tống còn khéo léo nói rằng vai diễn của cô có khả năng sẽ đổi chủ, Minh Dao nhất thời buồn bực nên đã uống một chút rượu sake, theo truyền thuyết là rượu này không say.

Không nghĩ rằng mình lại bị hạ gục.

Không nghĩ rằng Giản Ninh lại bất ngờ lỡ hẹn.

Càng không nghĩ rằng, lúc đó Kỳ Tự lại gọi điện thoại cho mình.

Thật là vừa khéo bắt gặp Minh Dao uống rượu biến thành một đống rác nhỏ.

Cô vuốt vuốt tóc, cố nặn ra một nụ cười ngượng ngịu nhưng vẫn lịch sự:

“Thật ngại quá, làm phiền anh cả đêm, ưm, tôi không có làm j quá đáng chứ?”

Kỳ Tự ngồi xuống sofa, lạnh nhạt nói:

“Không có”.

Nửa trái tim đang treo lơ lửng của Minh Dao vừa hạ xuống, lại bị câu nói tiếp theo của Kỳ Tự nâng lên.

“Nói lời quá đáng có tính không?”

“……….?”

Ngay lập tức Minh Dao mắc bệnh nói lắp.

Cô có thể nói điều gì quá đáng chứ? Ở giai đoạn mất khống chế này thì nhiều lắm tiềm thức của cô sẽ chỉ mắng Trần Dung hai câu hoặc mắng bản thân vô dụng, không nắm chắc được nhân vật.

Chẳng lẽ cô đã nói bậy gì đó về vị tổng tài này rồi.



Minh Dao cẩn thận xin lỗi:

“Xin lỗi, tôi uống nhiều quá cái gì cũng không nhớ. Nếu lời nói có gì mạo phạm đến Kỳ tổng, xin đừng trách tôi”.

“Cũng không phải là mạo phạm gì”.

Kỳ Tự bình tĩnh nói:

“Chỉ là em thổ lộ tâm tư trong lòng mà thôi”.

“?” Minh Dao bỗng nhiên chột dạ, trong mắt lóe lên sự hoảng loạn:

“Tâm tư trong lòng gì chứ?”

Không, chẳng lẽ là cô uống quá nhiều nên nói ra chuyện hoài nghi Kỳ Tự là tra nam đang đi tìm thế thân?

Kỳ Tự khẽ cong môi:

“Đã quên?”

Minh Dao khẩn trương nắm lấy bàn tay nhỏ bé của mình, giả vờ ngu ngốc:

“Oh, không nhớ rõ”.

Kỳ Tự hơi ngả người ra sau, nhìn Minh Dao vài giây rồi mới lấy điện thoại ra, không biết anh đã bấm cái gì, một đoạn ghi âm phát ra từ trong loa.

Giây phút đau khổ tột cùng.

“Tôi sớm đã biết, một thiếu gia giàu có như anh sao có thể coi trọng tôi, lần đầu tiên gặp mặt đã tặng trang sức cho tôi, rõ ràng là có mục đích, thật ra anh không thích tôi chút nào, sao lại muốn trêu ghẹo tôi, tại sao?”

Minh Dao nghe đến choáng váng.

Cô đúng là tẩu hoả nhập ma rồi, đã say rượu còn mang lời thoại của Lâm Vân Vân lúc lên án Cố Viễn ra nói.

Khoan khoan.

Có phải Kỳ Tự đã hiểu lầm gì rồi không?

Minh Dao lúng túng mở miệng:

“Chuyện đó... không phải như anh nghĩ đâu”.

Kỳ Tự lại một lần nữa khiến cô trở tay không kịp.

“Có thể em không tin, nhưng nói thật, tôi thật sự có cảm tình với em.”

“……….?”

“Cho nên, em không cần thiết nghi ngờ mục đích của tôi, đúng là có nhưng chỉ là tôi muốn theo đuổi em và thỏa mãn những ham muốn tình cảm của mình.”



“……….??”

Minh Dao nhìn thẳng vào Kỳ Tự, len lén nhéo một cái lên chân mình.

Rốt cuộc là người đàn ông này quá điên cuồng hay mình đang nằm mơ?

Cơn đau nhanh chóng cho cô một đáp án.

Minh Dao nuốt nước bọt:

“Kỳ tổng chẳng lẽ không cảm thấy cảm tình đến có chút đột ngột sao?”

“ Không cảm thấy”.

“……….”

“Đi thôi, ăn sáng trước đã”.

Kỳ Tự nói xong liền bước ra ngoài, lúc đứng lên có một thứ gì đó rơi xuống từ trên người anh.

Đó là một chiếc ví nam.

Chiếc ví màu đen họa tiết vải thiều, trông rất bắt mắt, ban đầu Minh Dao không chú ý, chỉ tuỳ ý liếc mắt nhìn qua liền ngây ngẩn cả người.

Mặc dù ngay sau đó Kỳ Tự đã nhặt chiếc ví lên, nhưng Minh Dao vẫn nhìn thấy rõ tấm ảnh trong ví của anh.

Là gương mặt nghiêng của một cô gái.

Tim của Minh Dao gần như nhảy ra khỏi cổ họng.

Một bên gương mặt này giống cô cực kỳ, nếu không phải đã biết đến sự tồn tại của Kim Đường, Minh Dao gần như sẽ nghĩ rằng người trong bức ảnh là mình.

Đã phá được án.

Với chứng cứ trước mặt, cuối cùng Minh Dao cũng xác nhận phỏng đoán của mình.

Không sai, Kỳ Tự đã coi Minh Dao như thế thân của Kim Đường, nhìn thì có vẻ đầu óc tỉnh táo, nhưng thật ra là anh đang tự làm mình tê liệt, ý đồ từ trên người Minh Dao tìm về bạch nguyệt quang đã mất của anh.

Kỳ Tự không biết trong lòng Minh Dao lúc này đang nổ tung các loại suy nghĩ, sau khi cất ví đi, anh cau mày:

“Em đang nghĩ gì vậy?”

Minh Dao chợt tỉnh táo trở lại:

“Không có gì, anh xuống trước đi, tôi … đi vệ sinh.”

Vội vàng trốn vào nhà vệ sinh, Minh Dao liên tục xối nước lạnh vào mặt cho tỉnh táo lại.