Chương 46: Lương Hằng, Trác Tự Kiêu

Minh Dao cảm thấy Kỳ Tự thật sự rất khó tính, mình ra sức kể chuyện cười lại còn nhảy nhót, kết quả là anh ấy hoàn toàn không có phản ứng gì thì cũng không nói đi, còn cúp video, kêu mình đi ngủ sớm một chút.

Chỉ số tương tác bằng không.

Phong cách quá khó hiểu.

Minh Dao nghĩ, đại khái là, có khả năng cần phải mặc đồ ngủ tình thú thì người đàn ông này mới cười đến đứng lên.

Không cho mặt mũi thì thôi, Minh Dao cũng không thèm quan tâm. Dù sao mình cũng đã tận tâm tận lực, quay đầu lại Tưởng Vũ Hách có hỏi thì cũng dễ giải thích.

Đêm nay ở hội sở phát sinh sóng gió như vậy, nhưng có lẽ Tưởng Vũ Hách đã lên tiếng nên một chút gió cũng không lọt ra được.

Nhưng trong một đêm, Trần Dung bị phong sát.

Cụ thể là ai bày mưu tính kế thì Minh Dao cũng không rõ lắm. Ngày hôm sau đạo diễn Tống gọi điện thoại đến nói với cô, chỉ nói Trần Dung đắc tội người ta, hoàn toàn bị phong sát trong giới, cho nên cũng bị đá ra khỏi cuộc đua tranh giành nhân vật Lâm Vân Vân này.

Nếu vòng quay thử tháng sau của Minh Dao không có vấn đề gì, cô sẽ là người duy nhất được đề cử cho nhân vật Lâm Vân Vân.

Minh Dao cũng không biết đây là hoạ hay là phúc, nhưng đồng thời nó cũng tạo cho cô áp lực vô cùng lớn.

Còn một tháng nữa sẽ là vòng quay thử cuối cùng, nhưng trước sau gì cô cũng chỉ mới trải qua 16 tập trong tổng số 40 tập.

Cần phải tăng tốc.

Sau ngày hôm đó Kỳ Tự cũng không liên lạc lại với Minh Dao, dường như anh rất bận, ban đầu nói 1 tuần sẽ trở về, nhưng hôm nay đã là ngày thứ 7 mà vẫn chưa có tin tức gì về việc anh sẽ quay về.

Minh Dao đã tìm được nhà rồi, vốn dĩ muốn đợi Kỳ Tự về rồi mới chuyển đi, nhưng anh vẫn chậm chạp chưa về, Minh Dao đành phải ngượng ngùng tiếp tục ăn vạ ở khách sạn.

Nhưng mà lúc trước cũng đã nói rõ chỉ ở một tuần, nói lời phải giữ lấy lời.

Hôm nay Minh Dao dự định làm xong hết công việc sẽ quay lại khách sạn để thu dọn đồ đạc, ngày mai dọn đi.

Theo kế hoạch đã định từ trước, công việc hôm nay của Minh Dao là chụp ảnh tuyên truyền.



8h sáng, Minh Dao đi vào phòng làm việc của Điền An Ni.

Điền An Ni đang mở cuộc họp với các nhân viên phòng kế hoạch, Minh Dao ngồi chờ ở bên ngoài, Nhuế Nhuế rót cho cô ly nước.

“Chị Dao, chị thật là may mắn đó. Hôm nay hai cánh tay đắc lực của chị Anne đều trở lại, chị đợi một lát nữa có thể gặp được họ ngay”.

Mắt của Minh Dao sáng rực lên:

“Thật sao?”

Hai cánh tay đắc lực của Điền An Ni chính là 2 nam nghệ sĩ mà studio của chị ấy đã ký hợp đồng, một người là Lương Hằng, một sinh viên của khoa biểu diễn hệ chính quy, còn người kia là nam cầu thủ đỉnh lưu toàn năng bước ra từ đoàn giải Trắc Tự Kiêu.

Trước năm ngoái, Điền An Ni vẫn làm việc cho một công ty quản lý nào đó, nhưng sau đó vì quan niệm khác nhau nên chị ấy đã ra làm riêng, hai người này là nghệ sĩ duy nhất đi theo chị ấy.

Cuối cùng lần này studio cũng ký hợp đồng với một người mới, Trác Tự Kiêu và Lương Hằng cũng thuận lợi thăng cấp trở thành đàn anh, họ rất tò mò về đàn em mới nhập môn này. Biết rằng hôm nay cô sẽ đến, nên cũng đặc biệt tới đây để nhìn một cái.

Chờ một hồi, cửa phòng họp bị đẩy ra. Điền An Ni thấy Minh Dao đã đến, quay người nói với hai thanh niên trẻ phía sau lưng:

“Dao Dao đến rồi, sau này 2 người các cậu phải chăm sóc em ấy đến nơi đến chốn, biết không? Đến đây đến đây, mọi người làm quen với nhau đi, tôi vào trong gọi điện thoại một lát”.

Hiện tại Trác Tự Kiêu và Lương Hằng đều đang trên đà nổi tiếng, Điền An Ni điều hành công việc kinh doanh, sau khi thành lập studio riêng, chị ấy thúc đẩy sự nghiệp của 2 người càng thêm rực rỡ.

Lần đầu tiên Minh Dao nhìn thấy 2 tiền bối, ngượng ngùng vươn tay:

“Chào anh Kiêu, chào anh Hằng”.

Vì hôm nay đến đây để chụp ảnh tuyên truyền nên Minh Dao không trang điểm, để mặt mộc mà chạy đến.

Trác Tự Kiêu giả vờ lấy điện thoại ra chụp ảnh, một tiếng “tách”:

“Được rồi, có ảnh mặt mộc của đàn em ở đây, sau này phải ngoan ngoãn bưng trà rót nước cho đàn anh……”

Còn chưa nói xong, Lương Hằng đã giựt lấy điện thoại của cậu ta:

“Bệnh hả?”



“Moá, chỉ đùa một chút thôi mà”.

“Về tìm mẹ cậu đùa đi”.

Minh Dao có chút ngượng ngùng:

“Không sao, em không ngại, 2 anh đừng cãi nhau”.

Nhuế Nhuế ở bên cạnh cười lớn:

“Chị Dao, bình thường họ cũng như vậy đó, không phải cãi nhau”.

Minh Dao:

“……”

Đúng lúc này Lương Hằng đi tới:

“Minh Dao đúng không? Tối nay anh mời em ăn tối”.

Minh Dao:

“……? Em?”

Trác Tự Kiêu nói tiếp:

“Đúng vậy, hoan nghênh Điền Gia Quân chúng ta lại có thêm một đàn em, anh Hằng của em đã mong chờ hết một năm, cuối cùng cũng chờ được em tới đây như trải qua chín kiếp vậy đó”.

Vừa dứt lời, Lương Hằng liền quăng cho cậu ta một ánh mắt gϊếŧ người.

Trác Tự Kiêu lập tức ngậm miệng:

“Tôi đi tập nhảy đây, tối gặp lại em nha em gái”.