Chương 48: Em Đỏ Mặt Rồi

Minh Dao tức giận đến mức quăng luôn kịch bản.

Biên kịch này đúng là có độc mà, còn tên Cố Viễn này nữa, đi công tác 3 ngày trở về mà cơm không ăn, nước không uống, ngủ cũng không ngủ đã lên giường rồi.

Có còn là người bình thường không?

Minh Dao xem đến đau cả đầu.

Quên đi.

Minh Dao đi ra ngoài một lần nữa, nghĩ nghĩ, rót ly cafe sau đó đi đến cửa phòng làm việc, gõ hai tiếng:

“Kỳ Tự, anh có cần cafe không?”

Giọng nói vừa dứt, người đàn ông ngồi trước máy tính cũng ngẩng đầu nhìn lên.

Bốn mắt đối diện, Minh Dao hơi sửng sốt.

“Anh……”

“Sao vậy? Kỳ Tự nhìn lại mình theo ánh mắt của Minh Dao:

“Có vấn đề gì à?”

Không phải có vấn đề.

Chỉ là Minh Dao có chút ngoài ý muốn.

Hôm nay là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ khi đang làm việc của Kỳ Tự.

Thì ra khi anh làm việc sẽ mang mắt kính.

Thật không nghĩ tới.

Kỳ Tự ngồi đó, mang trên mặt một mắt kính gọng vàng, bộ âu phục được cởi ra và treo ở một bên, hai cúc áo trên áo sơ mi được cởi ra, cà vạt buông lỏng lẻo, cả người hoàn toàn khác với khí chất lạnh lùng thường thấy.

Khi anh đeo kính, gương mặt sắc bén bị tròng kính trung hoà, cả người toát ra vẻ dịu dàng nhẹ nhàng.

Nhưng lại mang một loại cấm dục không giải thích được.

Minh Dao nhìn thấy xương quai xanh như ẩn như hiện trên đường viền cổ áo của anh.

Ực.

Minh Dao không nhịn được, nuốt nước bọt.

Ôi không.

Bậy bạ bậy bạ, tại sao lại có thể mơ ước công cụ người của mình chứ.

Bỏ hết mớ suy nghĩ lộn xộn trong đầu, Minh Dao bước vào, đặt ly cafe lên bàn, vừa định nói chuyện thì bỗng ngửi thấy một mùi.

Ngừng lại một chút, cô nhíu mày:

“Anh uống rượu sao?”

Kỳ Tự ừ một tiếng, nhẹ nhàng nói:

“Buổi chiều đi xã giao có uống một chút”.

Mùi rượu còn rất nồng, xem ra đã uống không ít.

Minh Dao lại cầm lên ly cafe vừa mới đặt xuống, định đi ra ngoài đổi cho Kỳ Tự một ly sữa:

“Vậy anh nên nghỉ ngơi rồi mai hãy trở về, cần gì phải gấp gáp bắt chuyến bay buổi tối chứ”.



Cô xoay người, đồng thời nghe được giọng nói hơi khàn khàn của người đàn ông:

“Vì muốn gặp em”.

Minh Dao cứng người, bàn tay đang cầm tách cafe cũng siết chặt lại.

Anh ấy đang nói mấy từ lang sói gì vậy?

Trước kia chưa bao giờ anh ấy nói chuyện như vậy hết!

Cứu mạng, trả lời làm sao đây…….

Kỳ Tự thấy Minh Dao đứng bất động ở đằng kia, kéo ống tay áo của cô từ phía sau:

“Lại đây”

Minh Dao bị anh kéo khiến cô đứng không vững, ngã ngồi thẳng xuống đùi anh.

Minh Dao:

“………”

Trong vòng một giây, não bộ tưởng tượng ra hàng trăm hình ảnh tổng tài sau khi say rượu không còn là người.

“Ơ, thật ngại quá”.

Cô run rẩy định đứng dậy, nhưng lại bị Kỳ Tự đè lại:

“Đừng nhúc nhích”.

Minh Dao không dám động đậy dù chỉ là một cử động nhỏ.

“Ngẩng đầu nhìn anh”.

“……….”.

Minh Dao cảm thấy nhịp tim của mình lại bắt đầu đập thình thịch thình thịch như súng máy.

Cô khó khăn ngẩng đầu lên:

“Làm gì vậy?”

“Em không nhìn thấy sao?”

“?”

Nhìn thấy cái gì.

Minh Dao không biết Kỳ Tự đang nói chuyện kỳ kỳ quái quái gì.

Cẩu nam nhân này có phải uống nhiều quá không?

“Có phải anh say rồi không?”.

Minh Dao vẫn muốn đứng lên:

“Em đi lấy cho anh ly sữa”.

“Minh Dao”

“…….”

Kỳ Tự chỉ nhẹ nhàng gọi tên cô một tiếng, vậy mà Minh Dao liền đầu hàng không rõ lý do.

Cô rũ mắt xuống, lông mi chớp chớp nhẹ nhàng, cũng đúng lúc này, cô phát hiện một món đồ quen mắt.



Kỳ Tự đang đeo cái cà vạt kia.

Minh Dao hơi mở to mắt, rõ ràng là rất ngạc nhiên.

Không sai, lúc trước để chọn được chiếc cà vạt này, cô đã đi tung tăng từ trên xuống dưới trong trung tâm thương mại, cuối cùng cũng chọn được chiếc có màu sắc và hoa văn vừa ý.

Nhưng mà Kỳ Tự chưa từng đeo lần nào.

Minh Dao cũng không quá quan tâm, sớm biết vị trí của mình chỉ là thế thân, món đồ cô tặng có bị coi là có lệ cũng hết sức bình thường.

Nhưng bây giờ, anh ấy thật sự đã đeo nó?

Minh Dao tự cười chính mình:

“Em vẫn luôn chưa thấy anh đeo nó, còn tưởng rằng anh không thích”.

“Không đeo bởi vì lúc trước mỗi ngày đều có thể nhìn thấy em. Nhưng khi không thấy được em, thì nó chính là em”.

Kỳ Tự ngừng lại một chút, nhẹ giọng nói:

“Bất cứ lúc nào anh cũng muốn đeo ở trên người”.

Câu nói âu yếm bộc phát này khiến Minh Dao không kịp phòng ngừa, ý cười trên khoé môi của Minh Dao cũng dừng lại, tim đập nhanh đến cổ họng.

Cô nhìn Kỳ Tự.

Kỳ Tự cũng nhìn cô.

Bốn mắt đối diện, một số cảm xúc tình cảm đang lên men không kiểm soát được.

Ý thức được mình đang bất tri bất giác bị người đàn ông này từng bước mê hoặc, Minh Dao tận lực duy trì lý trí, muốn đánh vỡ bầu không khí này.

Cô cười gượng hai tiếng, cố ý thay đổi chủ đề đột ngột.

“Kính của anh đẹp lắm, em mượn đeo một chút được không”.

Nói xong, cô liền gỡ mắt kính của Kỳ Tự xuống.

A

Vốn tưởng rằng gỡ được mắt kính của Kỳ Tự sẽ giảm bớt sự ngột ngạt ái muội này một chút, nhưng Minh Dao không ngờ rằng, thiếu đi chiếc mắt kính, khuôn mặt Kỳ Tự lại khôi phục vẻ hờ hững thường ngày, gương mặt góc cạnh, chiếc mũi cao, ánh mắt sắc bén càng thêm lay động lòng người.

Ngay lập tức Minh Dao cảm thấy như mình đã bị thứ gì đó cuốn vào.

Nhịp tim liên tục tăng tốc.

Hơi thở cũng nóng dần lên.

Cơ thể của Kỳ Tự từ từ đến gần cô.

Hơi thở quyện với vị cồn nóng rực đang ép sát lại đây.

Minh Dao cứng đờ cả người, cô không dám cử động.

Cô có thể cự tuyệt.

Nhưng không có.

Cảm nhận được hơi thở của Kỳ Tự đang dần dần đến gần, đại não Minh Dao trống rỗng, hoảng loạn nhắm hai mắt lại.

Dường như cô cam chịu sự việc sắp phát sinh, nhưng sau một lúc lâu, hơi thở kia ngừng lại ở một bên gương mặt của Minh Dao.

Người đàn ông nhẹ nhàng cười:

“Em đỏ mặt rồi”.