Chương 49: Động Tâm

Giống như một diễn viên đang nhập vai, Minh Dao đã hoàn toàn đắm chìm trong bầu không khí do Kỳ Tự dẫn dắt, nhưng người nọ đã sớm thoát vai, thậm chí còn trêu chọc cô.

Ngay lập tức Minh Dao vừa thẹn vừa bực.

Đúng vậy, tại sao cô lại đỏ mặt chứ?

Tại sao cô lại đỏ mặt với công cụ người chứ?!

“Anh mới đỏ mặt đấy!”

Minh Dao cựa quậy muốn đứng lên rời đi ngay lập tức, nhưng Kỳ Tự đã nhanh chóng kéo cô lại, ngừng một chút, giọng nói trầm thấp như mê hoặc.

“Bây giờ anh đã trở về, điệu nhảy kia, có thể nhảy lại lần nữa không?”

Còn dám nhắc đến điệu nhảy đó?

Lúc ấy ra sức nhảy như vậy cũng không thấy anh khen một câu, bây giờ có hứng thú thì lại muốn bổn tiểu thư nhảy nữa sao?

Công cụ người như anh yêu cầu quá nhiều.

Minh Dao vẫn còn tức giận vì chuyện đỏ mặt, bất mãn đẩy Kỳ Tự ra:

“Không”.

Từ phòng làm việc chạy về phòng ngủ, Minh Dao gục đầu xuống giường và dùng chăn bông quấn chặt lấy mình.

Trái tim còn đập thình thịch.

Cô nhắm mắt lại, vẫn không quên được khoảng khắc khi nãy Kỳ Tự ép sát mình.

Đã lớn như vậy rồi, nhưng Minh Dao chưa từng trải qua cảm giác bùng nổ mãnh liệt trong lòng ngực như vậy.

Minh Dao xoay người nhìn lên trần nhà, bực bội vò vò mái tóc dài của mình.

Người đàn ông này thật đáng ghét.

Cô lại mở kịch bản ra, tìm một loạt từ đầu đến cuối, phát hiện Cố Viễn chưa bao giờ chủ động trêu chọc Lâm Vân Vân như vậy.

Cho nên sao Kỳ Tự lại thế này, sao đi công tác về lại bạo dạn đến vậy?

Chẳng lẽ do lần trước mình chủ động gọi video đã mang đến sự dũng cảm và tự tin cho anh ấy?

Đang phỉ báng mãnh liệt trong lòng, đột nhiên Kỳ Tự đứng bên ngoài gõ cửa, gọi cô:



“Minh Dao”.

Minh Dao bị giật mình suýt nữa thì nhảy dựng lên nhưng cuối cùng, cô ghìm lại được, lập tức nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Lúc cô vào phòng đã quên đóng cửa, cứ như vậy Kỳ Tự đứng bên cạnh cửa nhìn màn biểu diễn đi vào giấc ngủ thần tốc của Minh Dao, bất chợt buồn cười.

“Giày còn chưa cởi”.

Minh Dao:

“……..”

Tiếp tục giả chết.

“Anh đi trước, em nghỉ ngơi sớm một chút”.

Minh Dao vẫn không lên tiếng, chờ đến khi bên ngoài không còn động tĩnh gì mới mở mắt ra, bước xuống giường.

Kỳ Tự đi rồi.

Căn phòng rộng lớn cũng đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Minh Dao từ từ ngồi xuống ghế sofa, ôm gối dựa ngồi ngẩn người, rồi mới xoa đầu thừa nhận một chuyện.

Từ trước đến nay, nơi này chưa bao giờ ồn ào.

Chỉ là anh vừa đến, nhịp tim của Minh Dao đã đập loạn xạ.

Có phải vì buổi quay thử đang đến gần, bản thân mình lại bị áp lực quá lớn, và cảm giác nhập vai quá mạnh dẫn đến nên mới như vậy không.

Mỗi ngày cô đều nỗ lực biến mình trở thành Lâm Vân Vân, cảm nhận cảm xúc của cô ấy, và yêu Cố Viễn bằng cả trái tim.

Cho nên cô đỏ mặt với Kỳ Tự, thật ra là Lâm Vân Vân đỏ mặt với Cố Viễn phải không?

Minh Dao cũng không phân biệt được.

Cô cảm thấy hai má nóng bừng, muốn đi mở tủ lạnh lấy một chai nước để bình tĩnh, lại thấy trên tủ lạnh dán một tờ giấy.

Là Kỳ Tự để lại.

[6h chiều mai muốn hẹn Minh tiểu thư đến buổi hoà nhạc, có thể nể mặt không?]



Minh Dao giựt tờ giấy xuống, không tự chủ được mà cong môi:

“Coi như anh còn có lương tâm”.

Nét chữ của Kỳ Tự rất đẹp, tuy rằng qua loa, nhưng dáng chữ và nét bút đều rất uyển chuyển và uy lực, cũng giống như con người của anh vậy, nhìn lãnh đạm, nhưng thật ra khí chất bên trong rất mạnh mẽ.

Minh Dao nhìn nhìn, bỗng phát hiện mình lại bắt đầu cười ngây ngô trong vô thức.

Cô ra sức vỗ vỗ mặt.

Vị thế thân này, cô đang làm gì vậy?

Sao cô lại bắt đầu như vậy nữa rồi.

Cô chộn rộn cái gì chứ? Tỉnh táo một chút đi!

Nghĩ như vậy, Minh Dao lập tức vo tròn tờ giấy một cách nghiêm túc rồi ném vào sọt rác.

Nhưng nếu lần này Kỳ Tự đã chủ động hẹn gặp, đương nhiên Minh Dao không thể bỏ qua cơ hội tốt này. Thời gian trải nghiệm của cô không còn nhiều, cô nhất định phải trải nghiệm cho xong cốt truyện còn lại nhanh một chút.

Trước khi Kỳ Tự trở lại, Minh Dao đã ghi chép tóm tắt những cảm xúc thăng trầm mấu chốt nhất còn sót lại trong kịch bản, theo thứ tự –

Lâm Vân Vân bị xem nhẹ khi nhập viện

Lâm Vân Vân giả bộ nɠɵạı ŧìиɧ khiến 2 người chiến tranh lạnh

Cố Viễn thất hẹn vào ngày sinh nhật

Cuối cùng là, bạch nguyệt quang của Cố Viễn xuất hiện trở lại, hai người làm hoà, Lâm Vân Vân bị chia tay.

Dù đã đọc rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đọc đến đoạn chia tay này, tim của Minh Dao vẫn nhói một chút.

Lúc trước Minh Dao vẫn luôn cảm thấy nhân vật Lâm Vân Vân này thật ngu xuẩn và không có chủ kiến, bị chia tay cũng là một chuyện đáng mừng khi đã có thể thoát khỏi biển đau khổ, cô không thể hiểu được tại sao nhân vật này phải thống khổ, chứ đừng nói là yêu thương cô ấy.

Nhưng bây giờ cô đã có thể get được.

Một tấm chân tình bị chó ăn, đẩy lên người ai thì cũng sẽ đau khổ.

Cô thở dài, chìm vào suy nghĩ sâu xa sau khi nhìn thấy bốn điểm thông tin quan trọng được tóm tắt lại này.

Vậy dựa theo trình tự, làm thế nào để sinh bệnh nhập viện?

Không lẽ phải làm cho mình thật sự bị bệnh mới cảm nhận được?