Chương 7: Trả Đồ

Lúc này, điện thoại reo lên.

Là mẹ của Minh Dao – Giang Mẫn Nguyệt.

Hơn mười năm trước, Giang Mẫn Nguyệt là một nữ diễn viên hiện tượng cho vị trí ảnh hậu trong làng giải trí, nhưng đột ngột ở ẩn khi đang ở đỉnh cao sự nghiệp, lại không có tin tức gì khiến rất nhiều fan hâm mộ tiếc nuối trong lòng.

Mặc dù đã giải nghệ nhưng Giang Mẫn Nguyệt rất quan tâm đến sự nghiệp của Minh Dao, bà phải nói cho cô biết tên đạo diễn trong mỗi vở kịch và chỉ đồng ý cho Minh Dao thử vai sau khi đã thăm dò đầy đủ thông tin chi tiết.

Nước trong vòng tròn quá sâu, Giang Mẫn Nguyệt sử dụng kinh nghiệm quá khứ của mình hết mức có thể để giúp Minh Dao tránh đi đường vòng.

Giang Mẫn Nguyệt gọi điện để nói với Minh Dao:

“An Ni sẽ liên lạc với con trong mấy ngày tới để ký hợp đồng. Mẹ không ở bên cạnh con, có bất cứ chuyện gì cứ nói với chị An Ni”.

“Dạ, con biết rồi mẹ”.

An Ni trong miệng Giang Mẫn Nguyệt chính là trợ lý cũ của bà – Điền An Ni. Mười mấy năm qua đi, người trợ lý năm nào giờ đã trở thành người đại diện vàng trong giới.

Chị ấy cũng là người duy nhất Giang Mẫn Nguyệt vẫn giữ liên lạc trong giới giải trí.

Ngành công nghiệp giải trí là một nơi phức tạp, mặc dù Giang Mẫn Nguyệt đang nỗ lực để giúp con gái mình đi con đường ngay thẳng, nhưng bà vẫn thường nhắc nhở cô:

“Trước khi làm việc gì cũng phải học cách làm người, nhất định phải trung thực, khiêm tốn”.

— “Trung thực, khiêm tốn”

Minh Dao nhớ tới đôi hoa tai đắt tiền kia.

Cô thật sự không yên lòng.

———

5 giờ chiều ngày hôm sau, Minh Dao kết thúc khóa học tiếng Pháp của mình. Lớp học cách khách sạn Châu Dật không xa nên cô đi thẳng bộ tới.

Minh Dao không chắc mình có thể tìm được người hay không, vì thế cô đi đến quầy lễ tân trước:

“Xin hỏi chủ tịch của cô có ở đây không?”

Nhân viên lễ phép hỏi:

“Không biết cô có hẹn trước không?”



“……….”

Minh Dao làm gì biết cách liên lạc của người kia để hẹn trước.

Đang suy nghĩ có nên để đôi hoa tai ở quầy lễ tân nhờ nhân viên chuyển trả dùm hay không thì một giọng nam từ bên cạnh truyền đến.

“Kim Đường? Em trở về khi nào?”

Giọng nói đó hướng về phía cô, Minh Dao theo bản năng quay đầu lại thì phát hiện đó là một người đàn ông xa lạ không quen biết.

Cô có hơi bối rối, nhìn nhìn xung quanh, sau đó chỉ vào mình làm ra dáng vẻ nghi hoặc [Anh đang nói chuyện với tôi hả?].

Chỉ thấy người đàn ông nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô, sau đó mới vỗ vỗ trán cười nói:

“Xin lỗi, xin lỗi, nhận sai người, cô giống với một người bạn của tôi”.

Minh Dao:

“……….”

Nhân viên ở quầy lễ tân lúc này cũng kính cẩn nói:

“Xin chào Phong tổng”.

Phong Chí Dương liếc mắt nhìn, thản nhiên hỏi:

“Làm sao vậy?”

“Vị tiểu thư này muốn tìm Kỳ tổng, nhưng không có hẹn trước.”

Phong Chí Dương khẽ cau mày, ngay sau đó nở một nụ cười khó hiểu, hỏi Minh Dao:

“Cô tìm Kỳ Tự làm gì?”

À, thì ra anh ta tên Kỳ Tự.

Minh Dao đưa chiếc hộp trang sức ra:

“Anh ấy có đồ ở chỗ tôi, tôi tới trả lại cho anh ấy.”



Phong Chí Dương liếc nhìn chiếc hộp trong tay Minh Dao, dường như muốn hỏi gì đó, nhưng sau một hồi ngập ngừng lại nuốt ngược trở lại, cười thích thú:

“Được, tôi đưa cô đến đó.”

Minh Dao do dự vài giây, gật đầu:

“Được.”

Rõ ràng, Phong tổng này quen biết người đàn ông kia, hơn nữa nghe giọng điệu của nhân viên có lẽ anh ta cũng là quản lý của khách sạn này.

Minh Dao đi theo anh ta đến một tòa nhà bên cạnh khách sạn, có vẻ là khu văn phòng, sau khi đi thang máy lên văn phòng chủ tịch, Minh Dao được đưa tới cửa một căn phòng rộng rãi.

Phong Chí Dương trực tiếp đẩy cửa đi vào, mang theo một vài phần trêu chọc đối với người trong phòng:

“Kỳ Tự, có người đẹp tìm.”

Minh Dao hơi xấu hổ, nhưng đã đến cửa rồi, cũng không rảnh lo mấy chuyện ngượng ngùng.

Cô căng da đầu theo vào, không ngờ trong phòng lại có rất nhiều người đang ngồi.

Ba bốn người đàn ông lạ mặt đang ngồi quanh bàn làm việc, người ngồi sau bàn cũng nhướng mắt, ánh mắt sắc bén thâm trầm nhìn thẳng qua.

Ánh mắt của mọi người lúc này đều tập trung vào Minh Dao, nhưng kiểu đánh giá này dường như có chút khác thường.

Minh Dao có cảm giác rằng cô đã đi vào hang sói.

Biểu hiện của Phong Chí Dương không rõ ràng, cười cười:

“Tôi còn tưởng chỉ có một mình tôi thấy vậy, nhìn ánh mắt của mọi người, cũng thấy giống đúng không?”

Người ngồi trước bàn làm việc liếc nhìn Kỳ Tự, không có ai trả lời câu hỏi của Phong Chí Dương, mọi người đều biết thức thời mà đứng dậy, nói với Kỳ Tự:

“Vậy anh làm việc trước đi, có gì sẽ nói sau”.

Phong Chí Dương cũng bị họ đẩy ra ngoài.

Bầu không khí muốn nói lại thôi này làm cho Minh Dao cảm thấy rất kỳ quái.

Chẳng mấy chốc, trong văn phòng chỉ còn lại cô với Kỳ Tự khiến cô cảm thấy không thoải mái.

Trên người anh ta có một luồng khí thế mạnh mẽ, dường như có thể nhìn trộm những suy nghĩ trong lòng bạn, khiến cho mọi tâm tư của bạn không còn nơi nào để che giấu.