Chương 13: Giải trí cùng Lạc An.

“Cái gì!!!” Bên kia điện thoại chuyền đến giọng nói đầy tức giận.

“Chuyện là như vậy thưa ông chủ!” Hắc Quỷ cung kính nói.

“lại có kẻ dám đối xử vậy với con trai ta! Ha, ta phải khiến tên đó sống không bằng chết!” giọng nói lạnh lẽo đầy sát ý khiến Hắc Quỷ nghe cũng toát một ít mồ hôi.

“Thưa ông chủ, tiểu thiếu gia nói ông đừng làm gì cả! Cậu ấy dường như rất có tình cảm với người nhà của tên kia, tiểu thiếu gia cũng nói cậu ấy đã cắt đứt quan hệ với hắn rồi!” Hắc Quỷ trầm tư suy nghĩ một chút liền nói.

“Tiểu Ngạn nói ta không làm gì hắn, nhưng ta thật nuốt không trôi cục tức này!!! Vu Ngạn là tiểu thiếu gia của Hoắc gia, là con trai bảo bối của Hoắc Thần ta đây vậy mà có kẻ dám đem nó ra đương thế thân cho một tên kiến con nào đó, cậu nói xem ta làm sao nhịn nổi? Con trai ta hẳn là bị tên đó tổn thương rất nhiều! Ta thật là nhịn không nổi cái hoả này!!!” Hoắc phụ tức giận nói.

“Nhưng mà…tiểu thiếu gia cậu ấy không muốn ngài nhúng tay vào việc này!” Hắc Vũ có chút lo sợ nói, tuy có chút tức giận nhưng tiểu thiếu gia đã mở miệng nói thì cũng không thể để ông chủ ra tay được.

“Haiz! Thôi vậy! Dù gì tiểu Ngạn cũng đã mở miệng nói thì ta cũng đành không nhúng tay vào tên khốn kia! Hắc Vũ, cậu ở cạnh thằng bé nếu có chuyện gì thì báo cho ta biết!” Qua một lúc Hoắc phụ thở dài bất đắc dĩ nói.

“Vâng!” Hắc Vũ cung kính nói.

“Được rồi, cậu đi xem thằng bé đi! Nhớ bảo vệ nó! Nếu có chuyện gì phải báo cáo cho ta!” Hoắc phụ lúc sau nói, cũng không an tâm dặn dò lại.

“Quỷ thúc! Thúc đang làm gì thế?” Vu Ngạn có chút chưa tỉnh ngủ đi từ trên lầu xuống nhìn Quỷ thúc.

“không có gì! Thúc chỉ là báo cáo tình hình của con cho ba con nghe thôi!” Hắc Quỷ cười một cái nói.

Vu Ngạn nghe xong mém hụt chân, cậu tức khắc tỉnh ngủ hẳn đi nhanh đến chỗ Hắc Quỷ lo lắng hỏi.

“Quỷ thúc, thúc có nói ba ba đừng đυ.ng đến hắn không?”

“Tiểu Ngạn, con yên tâm đi! Thúc đã nói rồi, ông chủ cũng cam đoan sẽ không đυ.ng đến tên kia, bất quá ông chủ thập phần tức giận, nếu hắn còn làm gì con nữa thì hẳn ông chủ sẽ đích thân đến ‘thăm hỏi’ hắn!” Hắc Quỷ nghiêm túc nhìn Vu Ngạn nói.

“Con biết rồi! Cảm ơn Quỷ thúc!” Vu Ngạn nghe vậy nhẹ lòng cười vui vẻ hướng Quỷ thúc nói.

“Được rồi! Để thúc đi mua đồ ăn sáng về!” Hắc Quỷ cũng hướng Vu Ngạn cười nhẹ một cái, tay xoa xoa đầu cậu nói.

Vu Ngạn ngồi trong phòng khách nhìn bóng lưng Hắc Quỷ đi ra khỏi cửa, cậu mở ra điện thoại gọi điện cho một người nào đó.

“Chuẩn bị xong rồi chứ?” Vu Ngạn nghe bên kia bắt máy liền nói.

“Đã xong thưa boss!” Đầu bên kia giọng nói một người đàn ông cung kính trả lời.

Vu Ngạn lúc này buông thả, cậu ngồi xếp bằng lên ghế sô pha, lưng dựa ra sau lời biếng nheo mắt lại như một con mèo, bộ dáng lúc này lười biếng lại cuốn hút lạ thường.

“Vậy được! An bài cho người canh, đến thời cơ thích hợp liền động thủ!” Vu Ngạn ngữ điệu trầm thấp lạnh lẽo nhưng đầy uy nghiêm.

“Rõ!” Người bên kia đáp lại.

Ha! Món quà đầu tiên đã tặng cho Lạc An, giờ cậu phải đích thân đi giải trí một chút!

Không thể không nói lần này Lạc An đã đυ.ng đến giới hạn của Vu Ngạn. Nếu hắn tính kế hãm hại thì lần này Vu Ngạn sẽ không nhẫn nhịn mà xử hắn, nhưng không ngờ hắn lại muốn đánh phế lấy mạng cậu, Vu Ngạn cậu đâu phải là thánh mẫu đâu! Dù gì cũng buồn chán, cậu nên tổ chức một việc nào đó nhộn nhịp nhỉ!

Vu Ngạn nở một nụ cười quỷ mị, cậu hơi nheo mắt lại.

Lạc An à Lạc An! Nếu ngươi đã khơi màu trước thì hẳn phải chuẩn bị tinh thần tiếp nhận giải trí cùng ta đi!

Vu Ngạn cùng Quỷ thúc ăn sáng xong, cậu liền nói với Quỷ thúc cậu đi chơi một chút. Hắc Quỷ ở cùng Vu Ngạn khá nhiều năm nên ông cũng hiểu phần nào tính cách của Vu Ngạn, cậu nói cái từ đi chơi này hẳn là không phải người thường đi chơi, ông định đi cùng nhưng Vu Ngạn từ chối.

“Vậy con cẩn thận!” Hắc Quỷ nhìn Vu Ngạn không yên tâm nói.

“Con biết rồi mà! Tiểu Ngạn lớn rồi, rất lợi hại nữa! Quỷ thúc không cần lo đâu!” Vu Ngạn phồng má trả lời.

“Được rồi!” Hắc Quỷ cười cười nói.

Vu Ngạn nhìn Hắc Quỷ cười một cái rồi đi.

-------------------------------------------

Lạc An đau đầu mở mắt ra, nhìn xung quanh là một công trình bỏ hoang. Lạc An lúc này hoảng sợ tột cùng, gương mặt trắng bệch nhìn xung quanh. Hắn nhớ khi nãy đi trên một con đường bỗng bị một nhóm người đánh thuốc mê, hắn tỉnh lại đã ở nơi này.

“Xin chào!”

Lạc An bỗng nghe một giọng nói vang lên, hắn giật mình hoảng sợ ráo riết nhìn xung quanh, rồi hắn thấy…Vu Ngạn.

Lạc An nhìn đến Vu Ngạn cả người căng cứng không dám động. Thế nhưng là cậu ta bắt hắn! Cậu ta không sợ Cố Thần sao?

“Nhìn ta làm gì?” Vu Ngạn nhìn Lạc An hoảng sợ liền cười nói.

“Cậu…cậu làm gì? Nếu cậu dám làm gì tôi thì Cố Thần sẽ không tha cho cậu!” Lạc An hoảng sợ nói.

“Ha ha ha ha, Cố Thần không tha thì làm gì tôi? Mà đợi đến lúc hắn tới thì hắn chỉ có dọn xác cho ngươi thôi!” Vu Ngạn như nghe cái gì hài hước cười đến ôm bụng.

Lạc An lúc này nội tâm như nổ mạnh, hắn lúc này rất hoảng sợ. Hắn dùng tay mò trong túi lấy ra điện thoại, hắn cần phải tìm cách làm Cố Thần nhanh đến cứu hắn.

Vu Ngạn nhìn hết động tác của Lạc An vào mắt. Cậu khẽ cười.

“Muốn gọi Cố Thần thì gọi nhanh đi! Càng nhiều người thì càng náo nhiệt, như vậy ta mới giải trí được!” Vu Ngạn nhìn Lạc An nói.

Lạc An đang cố lấy điện thoại nghe vậy vừa sợ vừa nghi hoặc nhưng hắn không còn cách nào khác, hắn nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi Cố Thần.

“Thần…Thần ca ca cứu em! Em bị Vu Ngạn bắt! Anh mau đến cứu em!” Lạc An khóc lóc sợ hãi nói.

“Cái gì!! Em ở đâu?” Cố Thần nghe đến lúc này liền lo lắng sốt ruột hỏi.

“Em…em…” Lạc An không biết nơi này là đâu, hắn ấp úng không nói ra được địa chỉ.

“Công trình siêu thị bỏ hoang ở gần khu ngầm!” Vu Ngạn giọng nói lạnh lẽo vang lên.

Đầu bên kia Cố Thần nghe xong được địa chỉ liền cúp máy đi.

Lạc An cảnh giác nhìn Vu Ngạn, hắn không dám dời tầm mắt đi.

“Hì hì! Bây giờ chúng ta chuẩn bị thôi!” Vu Ngạn cười hì hì nhìn Lạc An nói.

Lạc An nghe vậy nháy mắt bất an lo sợ trừng Vu Ngạn. Bỗng có ba tên mặt áo đen tiến về phía hắn.

“Buông tao ra! Mấy thằng khốn này, bỏ ra!!!!” Lạc An bị mấy tên kia chạm vào liền kịch liệt giãy dụa.

“Ồn quá!! Làm hắn ngậm miệng lại!!” Vu Ngạn bị Lạc An gào đến khó chịu.

Ba người kia nghe vậy liền lấy một miếng dẻ bịt miệng Lạc An lại. Lạc An lúc này cố gắng giãy, miệng chỉ kêu ra được tiếng ư ư, hắn trừng mắt đỏ ngầu nhìn ba tên trước mặt.

------------------------------------------------------

“Lạc An đâu!!!” Qua vài phút sau Cố Thần đến nơi, hắn nhìn thấy Vu Ngạn liền hung hăng quát lớn.

“Ể, Cố thiếu sao lại đến đây vậy?” Vu Ngạn nói như nghi vấn nhưng sắc mặt lại cười gian xảo.

Ha Hả, tôi làm cho anh tức đến chết!

Cố Thần lúc này điên tiết lên, hắn tiến đến chỗ Vu Ngạn hung hăng lao đánh tới.

Vu Ngạn thấy hắn đánh đến liền dùng tay chặn lại, tuy Cố Thần cơ thể lớn hơn cậu nhưng Vu Ngạn sức lực cũng không kém, cậu nhanh nhẹn đá về phía hắn. Cố Thần giật người dùng tay chặn lại cái chân đang nhắm vào chỗ kia của hắn, không ngờ hắn vừa chặn lại Vu Ngạn liền nhanh chóng hạ người xuống ôm phần eo hắn móc chân thực hiện đá bọ cạp ngay thẳng vào đầu. Cố Thần bị choáng người ngã xuống, hắn hơi lắc đầu để thấy rõ trước mắt.

Vu Ngạn ngoài kỹ năng đánh và lực đạo ra thì cơ thể cậu rất dẻo, đánh với những tên như Cố Thần cậu sẽ tận dụng ưu thế ra tay bất ngờ.

“Hi hi! Anh đến rồi thì chúng ta bắt đầu chơi thôi!” Vu Ngạn nhìn Cố Thần chật vật trên đất cười nói. Không đợi hắn hồi phục lại cậu liền trói hắn vào một góc.

“Ra đây đi!” Vu Ngạn sau khi trói xong Cố Thần liền nhìn sang hướng khác ra lệnh.

Ba người kia nghe xong liền mang Lạc An ra. Lạc An ra nhìn đến Cố Thần bị trói lại, đôi mắt đỏ ngầu trừng Vu Ngạn sau hắn cảm thấy được nỗi sợ hãi và tuyệt vọng ập đến.

“Cậu thả tôi ra, chỉ cần cậu thả tôi sẽ nghe theo cậu!” Lạc An lúc này sợ hãi cầu xin Vu Ngạn.

Cố Thần nhìn Lạc An sợ hãi khóc lóc hắn liền đau, hắn càng hận Vu Ngạn, lúc này hắn chỉ muốn đem Vu Ngạn bầm ra.

“Tha cho cậu? Không được a! Nếu không phải tôi thân thủ lợi hại có phải hay không khi đó đã bị đánh phế hoặc mất mạng?” Vu Ngạn lạnh giọng nói.

Cố Thần nghe cậu nói lúc sau liền nghi hoặc, hắn không biết rốt cuộc là có chuyện gì, hắn nhìn Vu Ngạn chờ giải thích.

“Cậu nói cái gì tôi không biết!!! Thần ca ca anh đừng tin cậu ta, cậu ta muốn vu oan cho em!!” Lạc An nghe xong liền sợ hãi gào lên, khóc lóc đáng thương nhìn Cố Thần.

Cố Thần bị Lạc An một bộ lê hoa đái vũ đáng thương liền tâm mềm, hắn nghĩ quả nhiên Vu Ngạn không lời nào là tin được.

“Mệt quá! Mau thực hiện đi!” Vu Ngạn lười xem bọn họ tú ân tú ái liền hướng ba người kia nói.

Ba người kia nghe chỉ thị lúc sau liền một người lấy ra một cái máy quay đặt đối diện Lạc An. Ba người tiến lại phía Lạc An xé rách quần áo của hắn ra.

“Áaaa!!! Bỏ ra, mau bỏ ra, bọn khốn chết tiệt!!!” Lạc An bị xé quần áo liền sợ hãi dùng tay che lại miệng thét lên chửi rủa.

Cố Thần nhìn thấy vậy liền giãy người muốn thoát ra, hắn đôi mắt đỏ ngầu điên cuồng như dã thú nhìn Vu Ngạn.

“Vu Ngạn cậu mau thả em ấy ra!!! Nếu không tôi sẽ không tha cho cậu đâu!” Cố Thần quát lớn.

“Tôi mặc anh đấy! Đợi khi nào anh thoát ra được hãy nói!” Vu Ngạn nhìn Cố Thần trả lời. He he cho ngươi tức chết!

“Hì hì! Hai người tình cảm bền vững như vậy thì anh ở lại xem cậu ta đi!” Vu Ngạn cười hì hì xấu xa nhìn Cố Thần nói.

Bên này Lạc An bị ba người kia xé rách quần áo trần chuồng, hắn không còn sức gào thét nữa. Ba người kia nhanh chóng thay phiên nhau để lại những dấu vết trên người hắn, họ không cưỡиɠ ɧϊếp hắn nhưng lại cắn nhiều chỗ tạo nhiều vết đỏ và dấu răng, có vài dấu vết ngay trong bắp đùi, thậm chí bọn chúng còn tấn công vào bộ vị kia của hắn.

“Mẹ nó!! Bọn mày thả em ấy ra!! Ta gϊếŧ bọn mày!!!” Cố Thần điên tiết lên quát.

Nhưng ba người kia vẫn tiếp tục khoá chặt Lạc An lại làm tiếp. Vu Ngạn chỉ yêu cầu quay lại những thứ đen tối như một năm trước hắn muốn làm với cậu, xong Vu Ngạn liền quay người đi ra ngoài chờ.

Qua một lúc Lạc An cả người nhiều vết đỏ và dấu răng, hắn còn bị trói lại nhiều tư thế chụp. Cả một quá trình đều được máy quay quay lại, Lạc An thù hận nhưng không thể làm gì nhìn những tên đó rời đi.

Vu Ngạn cười nghịch ngợm nhìn máy quay trong tay. He he, lần này Cố Thần có khi nào mỗi lần thấy Lạc An là nhớ đến cảnh hôm nay không? Cậu cố tình cho Cố Thần phải tận mắt nhìn từng quá trình nhưng không cho người cưỡng bức Lạc An, cậu muốn hắn bất lực khi thấy người mình yêu bị nhiều người làm nhục, muốn Lạc An bị nhục nhã đã vậy còn là ở trước mặt Cố Thần. Sau hôm nay chắc hai người đó có khi nào sinh ra bóng ma tâm lý luôn không?

Vu Ngạn vui vẻ đi ra khỏi công trình bỏ lại Lạc An và Cố Thần ánh mắt như muốn gϊếŧ người nhìn theo.

“Aa….a….a…hức….Em bị bẩn rồi!” Lạc An nức nở khóc lóc nhìn Cố Thần.

Cố Thần đau lòng đứng dậy đi đến chỗ bế cậu mặc quần áo vào.

“An An không sao! Em không bẩn, mau về anh đưa em đi khám!” Cố Thần nhẹ giọng chấn an.

“Nhưng mà em đã bị bọn chúng chạm vào, còn…còn bị chúng dùng miệng để lại những dấu vết bẩn thỉu trên người!” Lạc An vẫn khóc lóc nói.

“An An đừng sợ, anh không chê em, em cũng không bẩn! Đừng sợ! Anh sẽ không tha cho Vu Ngạn!!!” Cố Thần nhẹ giọng an ủi, câu cúi hắn nghiến răng, ánh mắt tàn nhẫn nói.

Lạc An lúc này mới nín khóc. Hắn sẽ không tha cho Vu Ngạn, sỉ nhục hôm nay hắn sẽ không bỏ qua!!!

Cố Thần bế Lạc An dậy đưa đi đến phòng khám mua thuốc, hắn trầm mặc nhìn dấu vết đỏ, dấu răng rải rác khắp cơ thể Lạc An.

Lạc An nhìn Cố Thần như vậy nội tâm đau, tuy Cố Thần nói không sao nhưng làm sao có thể thật sự là vậy? Nếu Cố Thần không nhìn thấy còn tốt, đằng này Cố Thần xuyên suốt quá trình đều tận mắt nhìn thấy từng việc một. Này cũng có khác gì hắn bị cưỡиɠ ɧϊếp còn bị Cố Thần nhìn đâu!

Lạc An cắn chặt răng cúi đầu che đi ánh mắt độc ác đầy thù hận, hắn tay bấu chặt đến chảy máu.

Vu Ngạn! Ta nhất quyết không tha cho mày!!!

-----------------------------------------

“Át chìu!” Vu Ngạn đang đi trên đường lại hắt hơi.

Hửm, chắc hai tên kia lại nhớ cậu!

Vu Ngạn tiến vào nhà liền thấy Hắc Quỷ đang ngồi trên ghế trong phòng khách

“Tiểu Ngạn về rồi à!” Hắc Quỷ nhìn thấy Vu Ngạn vào liền nói.

“Quỷ thúc, này là con nhờ người quay lại nè! Thúc giữ giúp con đi!” Vu Ngạn cười cười tiến đến đưa máy quay cho Hắc Quỷ.

Hắc Quỷ nhận máy quay sau mở lên xem xong trầm mặt, này hình ảnh thật không trong sáng, tiểu thiếu gia không thể xem được.

“Tiểu Ngạn, con có xem hình ảnh trong này không?” Hắc Quỷ nhìn Vu Ngạn hỏi.

“Không có a! Tiểu Ngạn không có xem đâu! Này là tiểu Ngạn nhờ người quay xong liền đi ra ngoài chờ!” Vu Ngạn ánh mắt chân thành nhìn Hắc Quỷ trả lời. Cậu chỉ kể cho họ nghe một năm trước lúc bị bắt rồi kêu họ làm giống như Lạc An thôi nhưng đừng cưỡng bức hắn, còn họ làm thế nào thì cậu không muốn xem, ba ba nói rồi mấy việc này xem không tốt cho cậu.

Hắc Quỷ thở một hơi nhìn Vu Ngạn cười nới.

“Này để thúc giữ, tiểu Ngạn cháu lên phòng nghỉ ngơi đi!”

Vu Ngạn liền chào Hắc Quỷ rồi đi lên phòng ngủ, cậu hôm nay cũng thật mệt.

--------------------------------------------------------------

Tác giả:

Đợt này Ngạn Ngạn làm một cái Cố Thần khả năng để lại bóng ma tâm lý luôn!! Hi hi Ngạn Ngạn thật giỏi.