Chương 2: Vì cô yêu tôi, không phải sao? (2)

[Đương nhiên sẽ tìm “Kỷ Phồn Âm” trông khá giống Kỷ Hân Hân để gϊếŧ thời gian rồi.]

Ban đầu, “Kỷ Phồn Âm” bằng lòng làm thế thân, vì trong số những người tìm đến cô có một người cô thầm yêu – Tống Thời Ngộ.

Nhưng sau đó, Tống Thời Ngộ giới thiệu “Kỷ Phồn Âm” cho người đàn ông khác.

Cô dần trở thành một thế thân dùng chung còn không xứng được gọi đúng tên, những gã đàn ông đó chỉ luôn gọi cô là “Kỷ Hân Hân”.

Cô muốn tự tử, nhưng cả tư cách để chết cũng không có, sau cùng bị họ gông xiềng lại, cướp mất tự do.

Cho đến cái ngày Kỷ Hân Hân về nước, rốt cuộc cô bị họ ném đi như chiếc giày rách, mới có thể nhảy xuống sông tự tử.

Khi chết, cô chỉ mới hai mươi sáu tuổi.

Kỷ Phồn Âm kiếp trước luôn nổi bật trong giới bày tỏ sự cảm thông sâu sắc với cô gái cùng tên có cuộc đời mặc người ta nhào nặn này.

Kỷ Phồn Âm thoải mái vuốt tóc ướt, không hoài nghi thêm sao mình lại ướt sũng ngồi bên bờ sông nữa.

Một năm nay, Tống Thời Ngộ luôn duy trì liên lạc ngầm với cô, thỉnh thoảng hai người hẹn gặp, nhưng chưa bao giờ hôn nói chi đến lên giường.

Mà hôm qua, khi Tống Thời Ngộ tuyên bố muốn chấm dứt mối quan hệ này, nguyên thân nghĩ không thông nên nhảy sông tự tử.

Kỷ Phồn Âm duỗi người, chậm rãi ngồi dậy khỏi bờ sông, bật điện thoại kiểm tra số dư tài khoản.

Cũng may là nhà họ Kỷ khá giữ thể diện, dù không mua sắm được gì cho đứa con gái không được cưng chiều, nhưng cũng không keo kiệt tiền tiêu vặt, hai chiếc thẻ ngân hàng dưới tên Kỷ Phồn Âm có khoảng trăm nghìn.

Kỷ Phồn Âm nhìn số dư, tắt app ngân hàng, lại nhìn app “Cám dỗ về nhà”, quả nhiên con số bên trong đã thay đổi, hiển thị -9.999.863.520.

Làm tròn thì vẫn là mười tỷ nên thanh tiến độ gần như không thấy được biến hóa.

Nhưng điều này chí ít cũng chứng minh được có tiến bộ.

Sau đó Kỷ Phồn Âm lại mở danh bạ, chắp nối những cái tên vừa lạ vừa quen cho khớp với ký ức trong đầu.

Sau khi hoàn thành xong những việc này, cô mới thong thả kiểm tra tin nhắn và các app xã giao.

Trong WeChat có tin nhắn xác định vị trí mấy tiếng trước Kỷ Hân Hân gửi: [Chị đừng đi nhầm đường nhé, trưa nay dùng bữa ở chỗ này. Em với ba mẹ đi trước, chờ chị đấy ~]

Sau cùng còn có một emoji hình mèo lăn lộn đáng yêu.

Kỷ Phồn Âm ấn vào tên khách sạn, phán đoán là nơi vừa rồi ba Kỷ gọi điện giục cô đến tiễn biệt Kỷ Hân Hân.

Kỷ Phồn Âm ướt sũng cả người khiến quần áo dính sát cơ thể đang nghĩ muốn tìm chỗ mua đồ mới, điện thoại lại vang lên.

Cuộc gọi từ một người tên Tống Thời Ngộ.

Kỷ Phồn Âm ngẫm nghĩ một lúc, mới nhận ra được.

[À, đây là người “cô” yêu thầm.]

Cô bật cười, bắt máy.

“Cô đang ở đâu?” Tống Thời Ngộ hỏi ngay: “Em gái cô ra nước ngoài, cô không tính đến tiễn đưa sao? Cô ấy vẫn luôn tìm cô đấy.”

Dù giọng nói trách móc nhưng chất giọng anh vẫn lịch sự lễ độ. Từng chữ phát âm ra đều mang hơi thở được dạy bảo tốt đẹp, nghe vào khiến người ta vô thức sinh ra hảo cảm ngay.

[Nhưng Kỷ Phồn Âm đã gặp quá nhiều nam thanh nữ tú, giới hạn để cô có thể rung động thật sự rất cao.]

Cô không thể hiện thái độ gì, biếng nhác hỏi lại: “Tại sao tôi phải tiễn đưa nó?”

Tống Thời Ngộ thoáng trầm ngâm: “Phồn Âm, chuyện giữa tôi với cô không liên quan gì đến Hân Hân, cô không thể trút giận lên em gái ruột của mình được.”

“Nếu muốn tôi đi cũng không phải không thể.” Kỷ Phồn Âm dò tìm một trung tâm thương mại gần đây trên bản đồ, thờ ơ đáp: “Tôi mới làm bẩn quần áo, không có đồ thay tham dự tiệc đưa tiễn.”

Tống Thời Ngộ thoáng ngừng, nhàn nhạt nhắc nhở: “Dù tôi mua lễ phục giúp cô, cũng không đồng nghĩa giữa chúng ta có mối quan hệ mập mờ gì, cô hiểu chưa?”

Kỷ Phồn Âm chợt cười, cô hỏi: “Vậy rốt cuộc anh muốn tôi đến tiễn nó hay không?”

Đầu điện thoại bên kia thoáng yên lặng rồi cúp máy.

Kỷ Phồn Âm không hốt hoảng hay sốt ruột, lấy điện thoại gọi xe, chậm rãi xuống núi.

Xe vẫn chưa đến, tin nhắn điện thoại báo Tống Thời Ngộ chuyển một trăm nghìn cho cô.

Kỷ Phồn Âm nhìn số dư tài khoản và một trăm nghìn dễ kiếm được, huýt sáo, lại kiểm tra app “Cám dỗ về nhà”, số tiền đã trở thành -9.999.753.520.