Chương 20

Chu Noãn Noãn sợ ngây người.

Cánh tay tuyệt đẹp của Khanh Hoan đong đưa trước sau, linh hoạt nhảy lên không trung vài lần, Khanh Hoan hơi ngửa đầu: “Giò bay là bay, tôi đuổi theo phía sau là đuổi theo phía sau.”

Lăn tròn trên mặt đất, dường như trong quá trình này bất mãn với bụi gai nên mỗi một lần xoay người đều ngập tràn đau xót, giọng nói non nớt của Khanh Hoan cũng run rẩy: “Chân giò rớt xuống khe núi, tôi lăn xuống theo nó.”

Thịnh Minh Huyên nhíu mày.

Khanh Hoan quỳ trên mặt đất, hồn bay phách lạc mở tay ra, chậm rãi đưa lên: “Tìm được chân giò lại rồi, nhưng nó bị bẩn…” Đôi tay cô bắt chéo trước ngực, bất lực cúi đầu: “Hơn nữa không có…” Cánh tay làm động tác nước chảy, “Nước.”

Giơ hai tay lên, hàng mi dài cụp xuống nửa, khuôn mặt nhỏ ngập tràn cô đơn, giọng điệu cũng trầm xuống: “Vậy nên không thể ăn.”

Khóe miệng tổng đạo diễn run rẩy.

Cô còn muốn suy diễn logic ra nỗi đau và do dự khi không ăn được chân giò thì bị Thịnh Minh Huyên gọi.

“Cô…” Thịnh Minh Huyên nhìn ánh mắt vô tội, trong veo của Khanh Hoan, vậy mà lại không có lời nào để nói.

Có thí sinh luyện tập thật sự không nhịn được nữa mà phì cười.

Sóng bình luận cười bò như muốn banh nóc phòng livestream:

[Ha ha ha! Vốn dĩ là một điệu nhảy rất mộng mơ mà bị Khanh Hoan giải thích như vậy, mùi vị hơi sai sai rồi! Biến thành một chút chuyện của tôi và chân giò không thể không nói!]

[Khanh Hoan: Vũ đạo này được thay đổi dựa vào một trường hợp có thật, tên của trường hợp là: Chân giò của tôi bay mất rồi!]

[Xem xong màn biểu diễn của Khanh Hoan, tôi cảm thấy tôi cũng có thể nhảy điệu nhảy này!]

[Khanh Hoan: Điệu nhảy này, chỉ cần là người bị mất chân giò thì đều có thể nhảy được.]

[Khanh Hoan: Biết tại sao tôi nhảy được chưa? Bởi vì tôi biết nỗi đau khi mất chân giò!]

Phần tự chứng minh của Khanh Hoan có thể nói là cực kỳ thành công, Thịnh Minh Huyên khó tính như vậy cũng không nói gì được nữa, chỉ là đuôi mắt lạnh lùng quét qua cô rồi dẫn một đám người rời khỏi phòng tập.

Cũng đến thời gian nghỉ trưa, nhóm thí sinh luyện tập ríu rít chạy đến nhà ăn, ánh mắt bọn họ nhìn Khanh Hoan cũng rất khác lúc trước.

Trước kia nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp thì cảm thấy là một đối thủ đầy tính đe dọa với bọn họ.

Bây giờ là một cô ngốc đáng yêu và mang đến sự vui vẻ, nói cười.

Khanh Hoan nghe nói có cơm ăn, cũng theo hàng ngũ đi ra ngoài, đột nhiên có giọng nói ngọt ngào vang lên bên người: “Hi, tôi là Quan Quán Quán, năm nay 19 tuổi, chưa lập gia đình, có nhà có xe có mỏ có đảo. Sinh nhật tháng sau ba tôi sẽ mua cho tôi quyền đặt tên một hành tinh.”

Bàn tay trắng nõn, sạch sẽ vươn ra: “Có muốn làm bạn với tôi không?”

Khanh Hoan nhìn người đang nói chuyện, là một cô gái cao ngang bằng cô, có dáng người tinh tế, cao gầy.

Trông hơi khó coi nhưng tràn trề năng lượng.

Cô chú ý đến thứ sặc sỡ, đầy màu sắc dưới ống tay áo được xắn lên của Quan Quán Quán, không kiềm được mà nhìn nhiều hơn một chút.

Quan Quán Quán nhận ra, không chút để tâm mà xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay xăm mặt quỷ mặt xanh nanh vàng, cười ngọt ngào với Khanh Hoan: “Gia đình bọn tôi lúc thành niên đều phải xăm cái này, đây là đặc trưng của gia tộc tôi.”

Khán giả ngốc nghếch thậm chí chưa ý thức được mình đã trở thành fan trung thành của Khanh Hoan nhìn thấy cánh tay xăm thô ráp của Quan Quán Quán, toàn bộ đạn đều không tốt: [A a a, Khanh ngốc chạy mau đi! Gia đình phải xăm trổ cánh tay lúc thành niên không phải là người chúng ta có thể chọc vào đâu!]

Khanh Hoan nhìn chằm chặp cánh tay xăm trổ kinh khủng của Quan Quán Quán vài giây, sau đó bật cười: “Đáng yêu quá! Tôi rất thích!”

Cái này mà đáng yêu?! Sóng bình luận kêu rên:

[Bé Đại Bàng, thẩm mỹ của em có thể bình thường một chút trong thời điểm mấu chốt không?]

“Vậy thì chúng ta là bạn bè!” Quan Quán Quán nhướng mày nhìn Khanh Hoan, đạo diễn bên cạnh ra hiệu bảo cô ấy che cánh tay xăm trổ lại, Quan Quán Quán cũng nghe lời làm theo.

Đạo diễn thấy máy quay đến đây thì thuận miệng hỏi Quan Quán Quán một câu, tại sao lại muốn làm bạn với Khanh Hoan.

“Bởi vì Khanh Hoan xinh đẹp đó.” Quan Quán Quán hợp tình hợp lý trả lời: “Tớ là nhan khống.”

Nhìn khuôn mặt xấu xí thế này của cô mà còn có thể nói ra hai chữ “xinh đẹp”, Khanh Hoan cảm động nhìn Quan Quán Quán.

Người tốt.

Nhưng mà: “Nhan khống là gì?”

“Chính là loại người thích người xinh đẹp, có giá trị nhan sắc cao.” Quan Quán Quán nghe nói Khanh Hoan bị dị ứng não nên giải thích cho cô.

“Hoan Hoan.” Giọng của Chu Noãn Noãn xen vào, cô ta đi đến bên người Khanh Hoan, đôi mắt lại đỏ ửng, dường như không nhìn thấy người quay phim đi theo bên Khanh Hoan, giọng nói run rẩy: “Chị biết em thích anh Minh Huyên. Hôm nay anh ấy nói chuyện với chị làm em không vui, có đúng không? Chị có thể giải thích.”