Chương 23

Cô ta muốn xem cô ngốc này một chút để bản thân quên đi những điều không thoải mái liên quan đến Khanh Hoan.

Kết quả vừa bấm vào, trên cùng là tập hợp nhiều đoạn clip hài hước từ buổi livestream của Khanh Hoan từ lúc nằm viện đến khi về chỗ huấn luyện. Ôm đầu heo một cách hạnh phúc, bình thản ngồi trên nóc xe chờ xuất phát, còn có điệu nhảy chân giò được chủ blog chỉnh sửa (*).

(*) Chỉnh sửa ở đây nghĩa là highlight những đoạn đặc sắc, để làm nổi bật điệu nhảy chân giò.

Phần bình luận nhanh chóng vượt hơn ba mươi ngàn, bấm vào, không có một chút dấu vết nào của anti, tất cả là dân miệng ngờ nghệch cười ha hả.

Chu Noãn Noãn trợn trừng mắt.

Tối hôm qua đúng thật là Khanh Hoan đã làm Mạnh Đóa Nhi kinh ngạc trước vẻ đẹp ấy, và mục vũ đạo này của Khanh Hoan bị ép xuống.

Sao cô ta lại không nghĩ đến Khanh Hoan có thể mở đường máu nhờ vẻ ngốc nghếch hài hước chứ!

Ngón tay cô ta run rẩy bấm vào weibo của Khanh Hoan.

Vốn dĩ chỉ có một trăm mấy ngàn fan giờ đã lên năm trăm ngàn, hơn nữa càng ngày càng tăng nhanh.

Lúc tập nhảy, Chu Noãn Noãn hơi mất hồn mất vía.

Cô ta là vị trí center được các tổ viên bình chọn, ngoài Khanh Hoan ra thì ai cũng bỏ phiếu cho cô ta.

Khi đó cô ta còn sắp xếp Khanh Hoan bên mình mà không có thù oán gì, chỉ quan tâm vị trí center này thôi.

Chu Noãn Noãn dừng động tác, thở hổn hển nhìn Khanh Hoan trong gương.

Nhưng bây giờ Khanh Hoan nhảy tốt quá.

Tốt đến chói cả mắt.

Khiến người khác không phần biệt được cô ta là center hay Khanh Hoan là center.

Cả ngày nay, Chu Noãn Noãn đều ngổn ngang trăm mối bên lòng. Buổi tối, cô ta cầm điện thoại trốn vào nhà vệ sinh, cắn môi do dự nhìn dãy số của Thịnh Minh Huyên một hồi, trước mắt xẹt qua dáng múa của Khanh Hoan, hạ quyết tâm ấn xuống phím gọi.

Điện thoại được kết nối ngay lập tức, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên: “Noãn Noãn.”

Chu Noãn Noãn cũng không biết bản thân mình bị gì, sau khi nghe tiếng của Thịnh Minh Huyên thì mũi cay cay, giọng nói tủi thân run rẩy cất lên: “Anh Minh Huyên…”

“Em sao vậy?” Thịnh Minh Huyên lập tức lo lắng: “Có phải Khanh Hoan lại bắt nạt em không?”

Đột nhiên Chu Noãn Noãn nhớ đến Khanh Hoan và Thịnh Minh Huyên vẫn là bạn trai, bạn gái, cô ta không thể làm người thứ ba nên ép giọng mình trở lại bình thường: “Anh Minh Huyên, em rất lo lắng cho Hoan Hoan. Hình như tình trạng của em ấy không ổn lắm, anh có thể khuyên em ấy biểu hiện không tốt một chút trong lúc công diễn để bị loại một cách hợp lí không ạ? Như thế thì em ấy có thể về nhà dưỡng bệnh đàng hoàng rồi.”

Nghe Chu Noãn Noãn gọi đến là vì Khanh Hoan, giọng nói của Thịnh Minh Huyên lập tức lạnh đi: “Chuyện của Khanh Hoan không liên quan đến anh.” Giọng nói khựng lại, rồi chân thành bộc lộ: “Trước giờ anh chưa từng rung động với cô ta, người duy nhất mà Thịnh Minh Huyên anh từng yêu chỉ có một…”

Nghe giọng nói hấp dẫn của Thịnh Minh Huyên, Chu Noãn Noãn không có cách nào để khống chế nhịp tim của mình nhưng cô ta vẫn lắc đầu: “Em không nghe, em không nghe! Anh Minh Huyên à, em thiếu Khanh Hoan quá nhiều rồi, em không thể cướp anh đi nữa! Coi như là em cầu xin anh khiến Khanh Hoan bị loại, anh phải chăm sóc em ấy thật tốt, hai người mà hạnh phúc…”

Giọng của Chu Noãn Noãn ngày càng nhỏ: “Thì em sẽ rất vui vẻ.”

Dứt lời, cô ta lập tức cúp điện thoại, mặc cho Thịnh Minh Huyên gọi đến vô số lần thì cô ta cũng chỉ cắn mu bàn tay, chảy nước mắt chứ không nghe máy.

Cuối cùng, Thịnh Minh Huyên gửi cho cô ta một tin nhắn:

Noãn Noãn, em không nợ Khanh Hoan. Em và cô ta mới sinh ra bị ôm nhầm là lỗi của bệnh viện, không liên quan gì đến em cả.

Anh có thể nói với Khanh Hoan để cô ta bị loại, nhưng không phải vì cô ta, mà là vì em.

Chu Noãn Noãn nhìn tin nhắn của Thịnh Minh Huyên, vừa khóc lại vừa cười, một lúc lâu sau mới ra khỏi nhà vệ sinh.

Bên kia, Khanh Hoan vuốt bụng của mình, âu sầu đứng ở cửa nhà ăn múc cơm.

Tổ chương trình Thiếu Nữ Vinh Diệu có chế độ quản lý dáng người nghiêm khắc với mỗi thí sinh, mỗi ngày, mỗi người đều có khẩu phần thịt và đồ ăn nhất định.

Phần đùi gà của hôm nay Khanh Hoan đã ăn hết rồi.

Cô ăn không no.

Dì ở nhà ăn luôn luôn công chính nghiêm minh cảm giác như gặp được đối thủ.

Cô gái nhỏ đứng trước cửa sổ không chịu rời đi, lần nào thi đấu cũng vậy.

Nhưng cô gái nhỏ lần này thật sự quá xinh đẹp, ánh đèn lởm chởm của nhà ăn dừng trong mắt cô như được tắm trong sao trời, gợn sóng lộng lẫy.

Dì nhà ăn cuối cùng cũng không chịu được nữa, lén nhìn máy quay rồi trộm móc tay Khanh Hoan.

Khanh Hoan nghiêng người lại gần, dì nhà ăn nhanh chóng đưa cho cô cái đùi gà bọc trong khăn giấy, Khanh Hoan định vui vẻ giơ lên thì bị dì hung dữ nói: “Cẩn thận một chút.”