Chương 50

Ngay cả nhân viên công tác của Chu Noãn Noãn bên cạnh cũng lém ghé điện thoại lên đầu tường chụp.

Chu Noãn Noãn mặc lễ phục lấp lánh, sang trọng âm thầm nắm chặt làn váy, không cam tâm nhìn về phía Khanh Hoan, vừa mới chuyển mắt qua thì hai đường cong đỏ tươi phun trào khỏi mũi. Nhân viên công tác nhanh chóng rút khăn giấy rồi nhào qua, bảo vệ lễ phục trên người Chu Noãn Noãn.

Nhìn bọn họ lo lắng kiểm tra lễ phục có bị bắn máu lên không, hoàn toàn mặc kệ cô ta còn đang chảy máu mũi, Chu Noãn Noãn tức giận đến đỏ mắt.

Khán giả cũng gào khóc trước vẻ đẹp của Khanh Hoan. Ngay lúc người xem trong phòng livestream cho rằng kịch bản Sa Hạc thiết kế chỉ đơn giản là Khanh Hoan xinh đẹp ăn que cay thì Sa Hạc bắt đầu giảng giải cho KhanH hoan về phần diễn: “Em là vương phi đắc tội với vương gia, vì trừng phạt em nên vương gia treo em lên tường thành, một lần treo là hơn nửa năm. Lát nữa cảnh quay đầu tiên của em là cảnh bị treo.”

Người xem chờ xem quảng cáo cổ trang tuyệt đẹp: [?]

Chẳng phải đây là tình tiết tiểu thuyết gây sốc mà weibo Là con gà mờ giới thiệu sao?!

Có người bước ra ổn định lòng quân:

[Không! Nhìn kiểu tóc của đạo diễn là biết anh ấy là kiểu người nghiêm túc điển hình rồi! Chắc chắn anh ấy sẽ không dùng phân đoạn máu chó vậy đâu! Mọi người cứ xem tiếp đi! Phía sau chắc chắn sẽ nghiêm túc và đẹp đẽ hơn!]

“Tiếp theo là nội dung diễn của vương gia, hắn hỏi thuộc hạ rằng Vương phi chịu nhận sai chưa? Thuộc hạ của hắn khóc lóc nói vương phi đã bị phơi thành bộ xương khô rồi. Vương gia cực kỳ hoảng sợ, vọt dậy đến cửa thành.”

Sa Hạc xị mặt nhìn Khanh Hoan: “Lúc này em cần phải vẽ một lớp trang điểm đặc biệt.”

Khán giả sợ ngây người, đúng là máu chó vậy à?!

Khanh Hoan say sưa hứng thú nghe.

Cô cảm thấy cốt truyện này rất thú vị.

Sa Hạc bổ sung: “Lớp trang điểm xương khô mà em trang điểm trong vòng công diễn một không tồi, lát nữa em tự trang điểm cho mình nhé!”

Mắt Khanh Hoan càng sáng hơn, cô lại có thể trở nên xinh đẹp rồi.

Khán giả nhìn Khanh Hoan và Sa Hạc đang trò chuyện rất vui, tuyệt vọng bao phủ lấy họ.

Đoạn quảng cáo này có thể không hề giống với những gì họ nghĩ!

“Vương gia vọt đến tường thành, nhìn em bị phơi đến còn bộ xương khô, hối hận cũng không kịp nữa mà khóc lóc thảm thiết. Đúng lúc này có một que cay lửa đỏ từ trên trời giáng xuống, bay đến trong miệng em. Hương vị kí©h thí©ɧ và sảng khoái khiến người ta muốn ngừng mà không được của que cay bùng nổ trong miệng em.” Mặt Sa Hạc vô cảm, giọng nói lại kích động hơn: “Em lập tức sống lại!”

Khán giả: [?]

Que cay khởi tử hồi sinh?

“Vương gia thấy em đã chết nay sống lại thì kích động nhào qua, muốn ôm lấy em. Em lại đẩy hắn ra, tuyên bố em muốn đá tên đàn ông chó má này. Vương gia thẹn quá hóa giận, sai người đến bắt em. Em vừa ăn que cay vừa đá bay đám thuộc hạ của hắn.”

“Cuối cùng,trong âm thanh đau khổ cầu xin tha thứ của vương gia, em ném que cay lên không trung. Lúc này chúng ta sẽ làm một hiệu ứng đặc biệt, biến que cay to ra, bay lượn trong không trung, còn em…” Sa Hạc nghiêm túc mím môi, “Nhảy lên que cay, nhẹ nhàng nhảy múa trên đó, cùng nó bay về phía chân trời.”

Sa Hạc giơ tay lên, vờ như có que cay trong tay: “Ở phần kết, em cầm que cay nói một câu: Que cay fire, treo trên tường thành, đừng cầu tha thứ.” Rồi giơ ngón cái lên: “Chính là mạnh như vậy đấy!”

Sóng bình luận lại ngập tràn: [?]

Nhẹ nhàng nhảy múa trên que cay?

Cùng que cay bay về phía chân trời?

Còn treo ở tường thành, đừng cầu tha thứ?

Đã là năm 2020 rồi, mẹ nó, ai còn rảnh rỗi treo người khác trên tường thành?

Khỏi cần quay, bọn họ cũng có thể tưởng tượng được quảng cáo này khùng điên cỡ nào rồi!

Khán giảphát điên:

[Không phải chứ?! Đạo diễn Sa nhìn nghiêm túc thế này, sao lại nghĩ ra loại kịch bản kỳ quái như vậy?]

[Hoan Hoan, cô đừng cười ngây ngô nữa! Cô là nữ thần tượng dự bị đấy! Cô phải đi theo con đường tiên nữ chứ không phải con đường cô ngốc!]

Cho dù khán giả có đau đớn đến tột cùng thì quảng cáo vẫn tiếp tục được quay.

Khanh Hoan đi theo nhân viên công tác, cẩn thận bò lên cổng thành làm tạm thời từ vật liệu đặc biệt, nhìn xuống phía dưới, khuôn mặt nhỏ của Khanh Hoan vô cùng đau khổ: “Cao như vậy à?”

Nhân viên công tác thấy dáng vẻ bị dọa đến trong mắt là sương mù mênh mang của Khanh Hoan, không đành lòng bèn an ủi cô: “Dây cáp hỗ trợ sẽ bảo vệ cô an toàn, đừng sợ.”

Khanh Hoan run rẩy để nhân viên công tác quấn dây thừng cho mình, rồi treo bên ngoài tường thành.

Khán giả thấy sắc mặt Khanh Hoan tái nhợt, yếu ớt đáng thương treo ở trên, cũng bất chấp cốt truyện ngu ngốc mà đem đau lòng lên màn hình.

Cảnh quay này chỉ có vài giây, sau đó Khanh Hoan bị nhân viên công tác vớt lên như vớt sợi mì, chân cô nhũn ra mà yếu ớt vịn vào lan can để bò xuống dưới tường thành, đi trang điểm xương khô.